Đám người đều nhìn tới ngây ngốc. Hoàng Nhiên nói: "Thằng ngốc kia lại dám chọc giận quái thai nghịch thiên cỡ này, đánh chết cũng đáng! Đệch, suýt chút hại ông đây rồi!"
Ầm!
Ngô Bình rơi trên mặt đất, mặt đất bị anh đập thành một cái hố lớn, bụi bay mù mịt.
Anh phát hiện mặt đất xung quanh đây đều phủ một lớp cát đủ màu sắc, trông lung linh tuyệt đẹp.
Anh thả chuột tìm báu vật ra, rõ ràng nó không mấy thích ứng với môi trường ở đây, không có chút tinh thần nào cả.
Ngô Bình: "Ngửi kỹ đi, gần đây có báu vật nào không".
Tiểu Bảo hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó rụt đầu vào, rõ ràng gần đây không có thứ gì tốt.
Ngô Bình thở dài: "Tiếp tục đi thôi".
Anh liên tiếp phi độn, chẳng mấy chốc đã đi xa trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng kêu chít chít, cái đầu nhỏ lại thò ra.
Nó khịt mũi ngửi rồi chỉ về phía bên trái.
Ngô Bình đi về phía bên trái một đoạn, nhìn thấy một lư hương khổng lồ, cao đến vài chục mét, một bên đã bị chôn dưới đất. Không biết lư hương này được làm từ chất liệu gì, trên bề mặt bị phủ một lớp bụi, nhìn từ xa cứ như một tảng nham thạch. Nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra nó là một cái lư hương.
"Lư hương to thế!", Ngô Bình chép miệng thấy lạ. Anh thổi một cái, một luồng gió quét qua thổi bay lớp bụi đóng trên lư hương, lộ ra phù văn huyền diệu bên dưới.
Anh đá vào lư hương một cái thì nghe "đinh" một tiếng, món đồ khổng lồ này bay lên trời, sau đó vững vàng đáp xuống đất.
Đây là một chiếc lư hương ba chân, bên trên có hai tai, tổng thể có màu giấy chép kinh phật, toả ra ánh sáng khiến người ta rất dễ chịu.
"Đồ tốt, nhưng mà lư hương to thế này, thì hương nào cắm vừa?", anh lắc đầu, chuẩn bị vứt món đồ này vào Động Thiên.
Lúc anh dùng thần niệm cố định lư hương thì cảm giác lư hương đang phản kháng, một luồng thông tin truyền ra.
"Ồ, lư hương này có linh trí sao?", vậy là anh thử giao tiếp với nó.
Chẳng mấy chốc, anh đã biết công dụng của lư hương này là gì. Lư hương này là một món pháp bảo, chỉ cần đốt một nén hương rồi ước nguyện với nó. Người ước nguyện có thể thế chấp thành tựu trong tương lai của mình để đổi lấy nguyện vọng hôm nay.
Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại sao? Thú vị!
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: "Lư hương, mày biến nhỏ lại đi".
Lư hương bỗng chốc hoá nhỏ như cái lư hương bình thường.
Ngô Bình đổ một ít cát vào lư hương rồi thắp một nén nhang, cười nói: "Lư hương, tao muốn hút một bao thuốc".
Dứt lời, anh cảm thấy một luồng năng lượng huyền diệu đang quét trên người mình. Sau đó trước mặt anh lơ lửng một bao thuốc, đúng là loại thuốc trong ký ức của anh, bao thuốc mềm mà hồi đại học anh hay hút.