Ngô Bình: “Anh từng tiếp xúc với nhà họ Cổ, người nhà họ Cổ biết chuyện này không?”
Cậu Tô lắc đầu: “Dĩ nhiên là tôi không thể nói với họ, thậm chí tôi còn không nói với sư phụ của mình”.
Ngô Bình chỉ vào mi tâm cậu Tô, niệm một đoạn bí chú, đầu óc hắn ta trống rỗng. Lúc này tất cả ký ức về kính Lăng Thiên trong đầu hắn ta đều bị xóa sạch.
Đến khi cậu Tô mở mắt ra, hơi ngờ vực nhìn Ngô Bình nói: “Cậu Ngô, vừa rồi tôi làm sao thế?”
Ngô Bình vỗ vai hắn ta, cười nói: “Anh chẳng làm sao cả, có lẽ là ngẩn người thôi. Anh Tô, anh về trước đi”.
Cậu Tô chắp tay lại: “Được rồi, tạm biệt cậu Ngô”.
Sau khi người này đi rồi, Ngô Bình lại quay về đại sảnh. Bầu không khí cực kỳ gượng gạo, gia chủ Cổ Linh Đàm hắng giọng, bước lên trước cung kính nói: “Cậu Ngô, lúc trước…”
Ngô Bình sầm mặt nói: “Người nhà họ Cổ các ông thú vị thật, thế mà lại mời cậu Tô xuất thân từ tông môn thấp kém đến đối phó với đệ tử đại tông là tôi”.
Sắc mặt Cổ Kiếm Nam khó coi, ông ta vội đụng vào Cổ Thanh Liên bên cạnh ra dấu.
Cổ Thanh Liên cũng cảm thấy mất mặt, cô ta bước đến trước kéo nhẹ góc áo Ngô Bình: “Chuyện hôm nay là do nhà họ Cổ không tốt, cậu thông cảm cho họ đi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Thanh Liên, tôi nể mặt chị nên mới không so đo với họ”.
Cổ Linh Đàm thở phào, vội vàng mời Ngô Bình ngồi xuống.
Nhà họ Cổ hết lần này đến lần khác đều vô lễ với Ngô Bình, Cổ Linh Đàm cũng cảm thấy ngượng, ông ta nói: “Cậu Ngô, mọi chuyện đều là lỗi của bọn tôi, cậu đừng tức giận”.
Ngô Bình nói: “Trước tiên không nói đến chuyện này nữa. Tôi nghe người khác nói tổ tiên nhà họ Cổ từng có được một món bảo vật, mọi người có biết chuyện này không?”
Cổ Linh Đàm hơi biến sắc, đáp: “Đúng là tổ tiên từng có một món bảo vật, tiếc là sau đó món bảo vật đó bị mất, không rõ tung tích”.
Ngô Bình: “Bị mất?”
Cổ Linh Đàm sợ Ngô Bình không tin vội nói: “Sự thật là thế, món đồ đó đã không còn nữa”.
Ngô Bình suy ngẫm trong chốc lát rồi hỏi: “Tổ tiên các ông có phải chết đột ngột trong lúc đang đột phá cảnh giới Thần Thông không?”
Cổ Linh Đàm gật đầu: “Đúng thế, trước đó tổ tiên tu luyện vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng lúc đột phá cảnh giới Thần Thông thì đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn”.
Ngô Bình cảm thấy Cổ Linh Đàm trả lời không thành thật, cậu nói: “Tôi đã nói chuyện với Thanh Liên, thật ra truyền thừa của nhà họ Cổ ông không hoàn chỉnh”.
Cổ Linh Đàm run lên, vội gật đầu: “Đúng thế, truyền thừa mà tổ tiên để lại quá mức huyền diệu, đời sau này của chúng tôi không thể lĩnh hội được hết nên đều học không trọn vẹn”.
Ngô Bình suy ngẫm, rồi nói: “Không chừng tôi có thể giúp các ông”.
Mắt Cổ Linh Đàm sáng lên: “Ý cậu là?”
Ngô Bình: “Truyền thừa của nhà họ Cổ các ông ở đâu, lấy cho tôi xem đi”.