Những người có mặt ở đây đều là những người học cao hiểu rộng, họ hiểu ra ngay thân phận của Tuyết Vũ vô cùng tôn quý, đến mức họ không thể nào so bì được.
Nhưng Đường Ngạo Long lại nói ra tin tức chấn động hơn: “Giới thiệu thêm chút nữa, vị này là chồng sắp cưới của con gái tôi, Ngô Bình - Cậu Ngô. Cậu Ngô là nhân vật cấp cao quan trọng của Thái Hoàng giáo trong tương lai, rất có khả năng sẽ là người kế nhiệm giáo chủ”.
Ông ta vừa dứt lời thì cả hội trường đều kinh ngạc, giáo chủ tương lai?
Các cổ đông nhìn nhau, lòng dậy sóng, một ông già tóc bạc đứng dậy, cung kính chào rồi hỏi Đường Ngạo Long: “Ngạo Long, tôi luôn đánh giá cao cậu, chỉ là mấy năm nay, Đường Tứ Trấn già hồ đồ, không biết trọng dụng cậu. Hôm nay tôi và ông Châu sẽ cùng đề cử cậu làm chủ tịch của tập đoàn Đường Thị”.
“Bốp”.
Đường Ngạo Quốc lo lắng, đập mạnh bàn: “Các gì làm gì thế hả? Tạo phản sao? Tôi nói cho các người biết, ở đây bố tôi mới có quyền lên tiếng, các người đề cử ai cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, Đường Ngạo Long cũng có cổ phần sao? Người không có cổ phần dựa vào đâu mà làm chủ tịch?”
Ông già tóc bạc cười hehe, nói: “Tôi nắm giữ 3.5% cổ phần của tập đoàn Đường Thị, bây giờ tôi sẽ chuyển nhượng 1.5% cổ phần cho Đường Ngạo Long”.
Ông chủ Chu gật đầu: “Không sai, tôi có 4.3% cổ phần, tôi cũng chuyển 1.5% phần trăm cổ phần cho Đường Ngạo Long”.
Không ngờ các cổ đông lại muốn thi nhau chuyển nhượng cổ phần, dường như họ cổ phần mà họ chuyển nhượng chẳng phải thứ đáng giá cả chục tỷ mà chỉ là một thứ không đáng tiền.
Vẻ mặt của Đường Tứ Trấn rất khó coi, ông ta nhìn sang con trai mình, nói: “Ngạo Long, con không hổ là con của bố”.
Đường Ngạo Long bình thản đáp: “Cảm ơn bố đã khen, con đã biết rõ năm xưa tại sao Tuyết Vũ lại bị thất lạc rồi, con không muốn nhắc lại chuyện cũ nữa, bây giờ tất cả mọi người đều đề cử con làm chủ tịch, hi vọng bố có thể nhường lại vị trí này, về quê dưỡng lão”.
“Con…”. Đường Tứ Trấn tức xanh mặt, thật ra ông ta còn có rất nhiều chiêu phản đòn nhưng gặp phải đệ tử của đại giáo thì những thủ đoạn đó đều chẳng đáng là gì.
Ngô Bình cười, nói: “Các vị, lần đầu tiên Tuyết Vũ về thăm nhà, mọi người đều là trưởng bối của cô ấy, tôi cũng không có gì làm quà, chỉ có một bình Trường Thọ Đan, tránh được bách bệnh, mong mọi người vui vẻ nhận cho”.
Cậu vừa nói vừa đích thân phát đan dược cho các cổ đông có mặt tại đó, mỗi người một viên, nhưng không có phần của Đường Tứ Trấn và Đường Ngạo Quốc, hai người họ chỉ có thể tròn mắt nhìn.
Sau khi chia đan dược xong, một người trong số họ không đợi được nữa, nuốt tiên đan ngay, quả nhiên cảm thấy cả người sảng khoái, có một luồng năng lượng kỳ lạ di chuyển khắp người.
Mọi người uống đan dược xong thì ai cũng có phản ứng nên lần lượt xin ra về. Chớp mắt, trong đại sảnh chỉ còn lại người nhà của Đường Ngạo Long.
Lúc này, Ngô Bình nhìn sang Đường Tứ Trấn, bình thản nói: “Về chuyện năm xưa, Tuyết Vũ sẽ không tha thứ cho ông đâu, bây giờ ông hãy giao quyền lại rồi tìm nơi dưỡng lão đi”.
Đường Tứ Trấn biết rõ, có Ngô Bình và Tuyết Vũ thì ông ta không thể đấu lại con trai Đường Ngạo Long của mình được, ông ta liền thở dài, nói: “Được, tôi có thể giao lại quyền hành cho Ngạo Long, thậm chí giao lại cả cổ phần trong tay mình, nhưng tôi có một điều kiện”.
Đường Ngạo Long: “Mời bố nói”.
Đường Tứ Trấn: “Con không được động đến cổ phần của gia đình anh cả con, đồng thời phải giữ lại chức vị của nó trong tập đoàn”.
Đường Ngạo Long lắc đầu: “Bố, con nhất định phải lấy lại cổ phần trong tay gia đình anh cả, nếu không thì nhất định sau này sẽ xung đột nội bộ”.
Đường Ngạo Quốc giận run người: “Đường Ngạo Long, cậu thật độc ác, muốn đối phó với cả anh trai ruột của mình”.