Ngô Bình vừa tu luyện thuật Thần Áp. Giờ lại được lôi phù rèn luyện nên không hề thấy sợ hãi mà trực tiếp đối diện với tiểu lôi kiếp.
Thần anh của anh đã lớn thêm một chút, giờ đã cao 15, 16 trượng rồi. Nó bay vút lên cao, một tia sét cửu sắc giáng xuống như một cái roi da, sau đó đánh thật mạnh lên thần anh của Ngô Bình.
Thần anh bị đánh cho bốc khói, nhưng không hề bị thương. Nhưng sâu thẳm trong thần hồn của Ngô Bình thì sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt.
Nhưng sau mỗi lần sét đánh, cảm giác đau lại giảm đi, đến cuối cùng thì Ngô Bình không còn thấy đau nữa, ngược lại thấy rất thoải mái.
Sau đó, mây đã biến mất, một màn sương màu đen nổi lên, sương mù cuồn cuộn rồi hoá thành một cơn gió mạnh thổi về phía thần anh của Ngô Bình. Cơn gió này chuyên giết thần anh, nó chỉ cần thổi một cái đã đủ khiến thần hồn biến mất.
Nhưng Ngô Bình là người đã trải qua nhiều kiếp nạn nên có cực nhiều kinh nghiệm phong phú, sau đó anh đã giăng kết giới thuật Thần Áo để phòng ngự. Thậm chí, anh còn chuẩn bị sẵn bùa hộ thân để phòng bất trắc.
Cơn gió thổi tới, đầu tiên nó phá hỏng kết giới, sau đó bổ nhào về phía thần anh của Ngô Bình. Anh cảm thấy một cơn đau kịch liệt gần như có thể ngất xỉu.
Tiểu thần kiếp này khá đặc biệt, thần anh càng mạnh thì lôi kiếp càng đáng sợ, vì thế Ngô Bình không thể lơ là. May mà anh đã trụ vững, mà không cần dùng tới bùa hộ thân.
Cơn gió thổi quanh anh 13 vòng rồi tự biến mất. Sau đó, thần anh của anh đã mạnh mẽ hơn, lờ mờ sắp ngưng tụ thành thực thể.
Tiếp đó, có một ngọn lửa bùng cháy trong thần anh, đây chính là âm hoả.
Âm hoả này bốc cháy từ huyệt Dũng Tuyền dưới bàn chân lên, sau đó thong qua kinh lạc đốt cháy toàn thân. Hiện giờ, toàn thân Ngô Bình đang rực lửa.
May sau thần anh của anh đủ tinh thuần và ít tạp chất, hơn nữa còn hấp thu sấm sét. Sau cảm giác đau đớn ban đầu, anh đã thấy nhẹ nhàng hơn.
Một lát sau, âm hoả biến mất, thần của Ngô Bình đã có một màu vàng kim, nó tiếp tục phồng to hơn rồi hoá thành một người khổng lồ 25 trượng.
“Thu!”
Ngô Bình hô lên một tiếng, thần anh đã thu nhỏ thành nắm đấm rồi chui vào phần ức của anh.
Thần anh quay về, Ngô Bình thở ra một hơi rồi tiếp tục đi đến khu vực truyền thừa thứ tư.
Nhưng khi anh đến đây thì phát hiện nơi này rất lạnh lẽo, chỉ có một cung điện hoang tàn. Song, cũng có hai tu sĩ đang ngây ngẩn ngồi ở đây.
Anh vội tiến lên hỏi: “Tại sao đại điện truyền thừa ở đây lại sụp đổ?”
Người kia ngẩn ra nhìn anh, mãi sau mới đáp: “Truyền thừa ở đây đã bay đi từ lâu rồi”.
Ngô Bình: “Bay đi ư?”
“Đúng thế, truyền thừa này có linh tính, nó có thể tụ tu luyện thành tinh linh. Nhưng nó không thể thoát khỏi Nguyên Sử Giới được, chỉ là không biết đang trốn ở đâu”.
“Năm khu vực truyền thừa khác cũng như vậy ư?”
Người kia: “Có bốn trong chín khu truyền thừa bay đi rồi, chúng đại diện cho Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ”.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, Ngô Bình đã
đến khu truyền thừa tiếp theo.