Ngô Đại Hưng cả giận nói: "Tôi đã sớm trả hết tiền rồi, không còn nợ mấy người nữa!"
Người đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng, phát hiện Ngô Bình tiến vào bèn hỏi: "Đây là con trai hai người đúng không?"
Sắc mặt Ngô Bình hết sức khó coi đi đến bên cạnh Ngô Đại Hưng, một tay một người vậy mà lại trực tiếp xách hai gã đàn ông kia lên rồi ném thẳng về phía cửa sổ.
"Xoảng!"
Sau khi luyện tủy, sức lực của cậu cực kỳ lớn, nhịp tim mỗi lần đập đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ một nhịp đã có thể ném bay một người.
Hai gã đàn ông kia va bể cửa sổ rớt thẳng từ tầng bốn xuống đất, vừa hay nện xuống hai chiếc xe việt dã kia khiến đỉnh xe lõm thành hai cái hố to, kính cũng vỡ vụn.
Người đàn ông đeo kính thấy vậy sợ ngây người, gã đứng bật dậy xông tới cửa sổ ngó xuống. Thấy chiếc xe việt dã trị trí cả triệu tệ của mình bị nện nát bét thì giận giữ hét: "Lần này, các người ít nhất cũng phải đền cho tôi năm triệu tệ!"
Gã còn chưa nói xong đã cảm thấy tóc bị người ta nắm lấy, sau đó cả người treo không ngoài cửa sổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ rớt xuống. Cơn đau cùng nỗi sợ hãi khiến gã phát ra tiếng hét chói tai y như một mụ đàn bà.
Ngô Bình lạnh lùng hỏi: "Tại sao lại đánh bố mẹ tôi?"
Người đàn ông đeo kính vội đáp: "Nhà cậu thiếu tiền tôi không trả, tôi tới đòi nợ!"
Ngô Đại Hưng đứng lên nói: "Tiểu Bình, hồi đó chính là tên này vi phạm giao thông, hại bố đâm hỏng xe của gã. Chiếc xe kia của gã hơn mười triệu tệ, cuối cùng chi phí sửa chữa tốn hơn ba triệu tệ. Bảo hiểm chỉ có thể chi trả hai triệu, còn lại hơn một triệu, bố mẹ bán nhà trả. Giờ đã trôi qua mấy năm, không ngờ họ lại đến đòi nợ!"
Ngô Bình tức giận hỏi: "Nếu chúng tôi đã trả tiền, vậy sao còn đến?"
Gã run rẩy đáp: "Đừng kích động. Tôi nhớ lộn, nhà cậu quả thật đã trả xong hết rồi".
Dương Quế Chi lại nói: "Tiểu Bình, hắn ta là cảm thấy nhà ta hiền lành dễ bắt nạt, cố tình đến lừa tiền của chúng ta. Vả lại, tai nạn xe cộ hồi đó là do hắn ta gây ra, nhưng lại mua được cảnh sát giao thông đẩy hết trách nhiệm lên bố mẹ".
"Thật vậy hả?", Ngô Bình nặng nề hỏi.
Người đàn ông đeo kính vội đáp: "Đúng vậy, đều là lỗi của tôi. Cậu thả tôi xuống, lỡ tôi mà té xuống thì không chết cũng tàn phế mất".
Ngô Bình lạnh lùng bảo: "Vậy trả hết tiền bồi thường mà bố tao đưa cho mày lại, không được thiếu đồng nào. Đúng rồi, còn cả tiền lời nữa. Một năm tính 20%, ba năm là 60%, tổng cộng năm triệu tệ!"
Cậu cực kỳ hận đám người đã đánh bố mẹ mình và cũng không định tha cho họ một cách dễ dàng.
Gã đeo kính sợ chết nên luôn miệng đồng ý.
Ngô Bình: "Bảo người của mày mang tiền đến, tao muốn tiền mặt".
"Được, được, tôi sẽ bảo người đi lấy ngay".
Gã lập tức gọi tới mấy người bị dọa choáng váng, bảo họ đi ngân hàng rút tiền.
Đến tận giờ, Ngô Bình mới ném gã xuống đất rồi giẫm lên má phải gã, dùng chân nghiền khiến tên đeo kính đau đến nỗi hét thảm như tiếng giết heo.
"Đau quá..."
Ngô Bình hỏi: "Mày tên gì?"
"Tôi tên Mã Thiếu Uy".