Sau cuộc ân ái, Lâm Băng Tiên nằm trên người anh, hít hà mùi thơm trên da thịt anh rồi nói: “Anh à, anh có mùi thơm quá”.
Ngô Bình: “Cơ thể anh không có tạp chất, lại được linh khí tinh luyện nên đương nhiên là thơm rồi.Sau này em uống Bồi Nguyên Tán và bột linh châu anh cho, trên người cũng sẽ có mùi hương thơm như vậy”.
Lâm Băng Tiên sáng mắt lên, hỏi: “Thật vậy sao?”
Ngô Bình hỏi: “Tất nhiên, anh đã từng lừa em bao giờ chưa?”
Sau đó anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Lâm Băng Tiên và nói: “Băng Tiên, con đường anh đi không giống với người bình thường, có lẽ không thể nào bầu bạn bên cạnh em mãi được”.
Ngô Bình biết rõ, không gian chứa đựng Trái Đất hiện giờ chỉ là một chấm nhỏ trong vũ trụ, bên ngoài còn có thế giới rộng lớn hơn đang đợi anh khám phá.
Lâm Băng Tiên cười: “Em biết mà, anh không phải người bình thường, anh có việc của mình cần làm, thế nên em nhất định sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của anh”.
Ngô Bình nhéo má cô ấy: “Em làm sao mà là gánh nặng được”.
Hai người ngọt ngào tình tứ, ba bốn giờ sáng mới nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hơn bảy giờ sáng, Lâm Băng Tiên vẫn đang ngủ như con mèo. Ngô Bình không đánh thức cô ấy, anh lần mò tìm điện thoại, thấy một cuộc gọi nhỡ vào lúc bảy giờ sáng của Ngô Chấn Đông.
Anh gọi lại cho ông ấy: “Bố, có chuyện gì ạ?”
Ngô Chấn Đông đáp, “Tiểu Bình, chiều nay mẹ con phải đi tham gia buổi họp mặt với các bạn cùng lớp, địa điểm hẹn nhau là khách sạn Đường Hoàng của Thiên Kinh”.
Ngô Bình thầm nghĩ, trùng hợp ghê: “Con biết rồi ạ, con sẽ sắp xếp”.
Ngô Chấn Đông nói: “Năm đó mẹ con không thi Đại học, đây là day dứt trong lòng bà ấy. Mà bạn cùng lớp với mẹ con có rất nhiều người học Đại học. Bố nghĩ, con là Tiến sĩ Y học của đại học Hoa Thanh, nếu có đến đó, bố với mẹ con đều được hãnh diện”.
Ngô Bình bật cười: “Vâng, con sẽ qua đó”.
Anh luyện công thêm một lát, Lâm Băng Tiên mới ngủ dậy, cô ấy lập tức nhảy dựng lên, vội vàng rửa mặt và trang điểm, nói là sáng nay còn phải tham gia một sự kiện.
Ngô Bình bảo cô ấy không cần cuống quýt, gọi Đường Lâu phái một chiếc xe tới, đưa cô ấy tới địa điểm sự kiện.
Sau đó, anh quay về nhà, luyện tập hai động tác cuối cùng của đoàn thể thuật.
Một giờ chiều, Trương Lệ và Ngô Chấn Đông ăn mặc chỉnh tề tới khách sạn Đường Hoàng tham gia buổi họp lớp. Thời điểm này đã là mấy chục năm kể từ khi bà học trung học phổ thông, Ngô Bình không thể hiểu nổi, anh vừa lái xe vừa hỏi: “Mẹ à, tại sao nhất định phải tham gia họp lớp?”
Trương Lệ mỉm cười: “Khi còn học cấp ba mẹ khá hoạt bát, kết giao được vài người chị em, mẹ là lớn nhất. Lúc đó quan hệ của mọi người rất tốt, có tiền thì cùng tiêu, có quần áo thì đổi cho nhau mặc; ai bị bắt nạt thì tất cả cùng gây khó dễ cho kẻ đó. Mẹ rất muốn gặp lại họ một lần”.
Ngô Mi mỉm cười: “Mẹ, tại sao lúc trước mẹ không liên lạc với họ?”
Trương Lệ bật cười: “Mẹ là người kiêu ngạo lắm đấy, trước kia cuộc sống của nhà ta không được như ý, mẹ không muốn để họ biết”.
Ngô Mi hỏi: “Mẹ ơi, các dì ấy bây giờ làm gì vậy?”
Trương Lệ đáp: “Mấy năm trước mẹ từng nhờ người nghe ngóng rồi, họ sống rất tốt. Em Hai xinh đẹp nhất, gả cho một thương nhân giàu có; em Ba rất nhanh nhạy, sau khi tốt nghiệp thì mở công ty, bây giờ giá trị trên thị trường cũng được vài tỷ; em Tư có tiền đồ nhất, chồng của cô ấy là cậu ấm hào môn của Hải Thành”.