Ngô Bình như đang suy tư gì đó, bỗng nhiên anh nâng Thiên Thượng Cửu lên, đưa hắn ta đến Nghị Sự Điện của núi Nguyên Thủy. Mấy vị trưởng lão nhanh chóng chạy đến, Ngô Bình ném người xuống, sau đó kể lại hết sự việc đã xảy ra.
Biểu cảm của các vị trưởng lão trở nên phức tạp, một vị trưởng lão nói: “Chuyện này, bọn ta sẽ xử lý một cách thích đáng, cậu về trước đi”.
Đây là một củ khoai lang nóng phỏng tay, bây giờ Ngô Bình ném nó cho núi Nguyên Thủy, sau đó lại trở về nhà của Giang Sơ Nhan.
Trên dưới nhà họ Giang đều đối đãi với Ngô Bình hết sức nhiệt tình, lấy ra món đồ tốt nhất khoản đãi, Ngô Bình ăn uống no đủ, rồi đêm đó ngủ lại tại nhà họ Giang.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hải Sơn đi ra ngoài từ sớm, sau khi trở về, ông nói với Ngô Bình: “Lý công tử, bọn họ đã thả Thiên Thượng Cửu đi rồi, nhưng bọn họ cũng nhận được hứa hẹn từ Thiên Thượng Cửu, chính là không truy cứu chuyện này”.
Ngô Bình cười lạnh: “Hóa ra núi Nguyên Thủy lại tốt tính đến như thế, người khác giết chết người của Giang tông, lấy bảo bối của Giang tông đi, vậy mà bọn họ lại còn muốn xin đối phương đừng truy cứu, thật buồn cười!”
Giang Hải Sơn: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác, thế lực của Thiên gia quá lớn, núi Nguyên Thủy cũng không dám đắc tội. Hơn nữa, hẳn là bọn họ cũng biết chuyện khôi phục lại Thiên giới, chỉ sợ bọn họ đang chuẩn bị cho chuyện này”.
Ngô Bình suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy bên phía núi Nguyên Thủy có biện pháp đối phó không?”
Giang Hải Sơn: “Vẫn chưa rõ ràng lắm, hiện tại việc bọn ta có thể làm là ngồi chờ ngày kia đến”.
Ngô Bình: “Không biết, đợt biến cố này có ảnh hưởng đến thế tục hay không”.
Đúng lúc này, vị đường chủ hình đường Giang Khúc kia lại bỗng nhiên tìm đến cửa, nói: “Viện chủ Ngô, lão tổ của bọn ta muốn gặp ngài một lát”.
Lão tổ nhà họ Giang là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn, tu vi cao thâm khó đoán, Ngô Bình không khỏi cảm thấy có hơi kỳ quái, hỏi: “Lão tổ tìm tôi để làm gì?”
Giang Khúc cười nói: “Lão tổ nói, trước đây ông ấy đi bái kiến Nguyên Thủy Đạo Tôn, Đạo Tôn có nhắc đến viện chủ Ngô”.
Ngô Bình cảm thấy kinh ngạc, Nguyên Thủy Đạo Tôn biết mình à?
Giang Khúc giải thích, nói: “Nguyên Thủy Đạo Tôn nói, truyền thừa mà ông lưu lại, chỉ có một mình viện chủ học được. Cho nên chuyện này có thể được coi là, ngài cũng là đệ tử của Nguyên Thủy Đạo Tôn”.
Ngô Bình nhớ đến chín chỗ truyền thừa mà Nguyên Thủy Đạo Tôn đã để lại, anh thật sự đã học hết, thì gật gật đầu: “Đúng là có chuyện như thế”.
Sau đó, anh đi theo Giang Khúc đến chỗ ở của Giang tổ, là một ngọn núi nhỏ bằng bạch ngọc, trên núi có một cung điện bạch ngọc, hai người đi vào trước điện.
Vừa đáp xuống đất, đã nghe thấy trong điện truyền ra một giọng nói tràn đầy năng lượng: “Tiểu sư đệ, mời vào”.
Giang Khúc quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Viện chủ, lão tổ cho mời”.
Ngô Bình gật đầu, đi vào trong cung điện bạch ngọc. Trong điện chất đầy sách các loại, một người đàn ông dáng dấp thư sinh, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, đang cầm một quyển sách. Người này tam lũ thanh cần, ánh mắt trong trẻo như sao trời, khí chất nho nhã, mang đến cho người ta một loại cảm giác thân cận.
Nhìn thấy Ngô Bình, hắn buông sách xuống, cười nói: “Tiểu sư đệ, ta là Giang Đạo Sinh, là tam đệ tử của Đạo tôn”.
Ngô Bình vội vàng chắp tay thi lễ: “Vãn bối tham kiến Giang tổ”.
Giang Đạo Sinh vội vàng đi đến bắt lấy tay anh, cười nói: “Tiểu sư đệ, cậu kêu ta là tam sư huynh là được. Bên phía sư tôn đã chính thức xếp cậu vào môn tường, sau này cậu chính là thất sư đệ của bọn ta”.
Ngô Bình sửng sốt, anh không nghĩ đến chuyện Nguyên Thủy Đạo Tôn sẽ thu nhận mình làm đồ đệ, lập tức nói: “Chỉ là vẫn chưa gặp mặt Đạo Tôn”.
Giang Đạo Sinh cười nói: “Ta mời cậu đến đây, chính là để nói chuyện này với cậu. Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ đưa cậu đi đến Hỗn Độn Giới trước, đi Ngọc Kinh Tiên Cung, bái kiến sư tôn”.