Đường Tử Di cũng đi vào theo rồi nói: “Bác sĩ Michelle, đây là bác sĩ mà tôi mời tới”.
Michelle tránh sang một bên rồi ngạo mạn nói: “Tôi đã từng nghiên cứu về phương pháp chữa bệnh từ thời cổ của nước Viêm Long, hiệu quả chậm lắm, hơn nữa còn không có căn cứ khoa học, để cậu ta chữa bệnh sẽ không có hiệu quả đâu”.
Ngô Bình không để tâm đến Michelle, anh đi tới giường bệnh rồi nhìn xuyến thấu, sau đó đã phát hiện sâu trong não bộ của ông lão bị xuất hiện nhẹ, mạch máu xưng chèn vào dây thần kinh nên ông ấy mới bị hôn mê. Nghiêm trọng hơn là cùng lúc này, ông ấy đang bị thiếu máu não.
Trong tình huống này, bệnh viện giỏi mấy cũng không thể đưa ra phương pháp điều trị tối ưu nhất, bệnh nhân sẽ biến thành người thực vật hay thậm chí là chết.
Ngô Bình lấy kim châm cứu ra rồi cắm vào đầu ông lão, mũi kim của anh tránh được vị trí nguy hiểm để chạm vào được vị trí tụ máu. Ngay khi anh rút kim ra thì lập tức có một dòng máu chảy ra theo, anh nhanh chóng lấy khăn hứng. Anh tiếp tục cắm thêm bốn cây kim nữa thì cũng có bốn dòng máu chảy ra.
Mọi người xung quanh thấy thế thì trố mắt ra nhìn, đây là cách chữa bệnh gì vậy?
Cuối cùng, Ngô Bình xuất Quỷ Thần Chỉ và Quỷ Thần Kình điểm vào đầu của ông lão.
Một luồng chân khí huyền diệu xâm nhập vào não bộ, đi tới vị trí nghẽn mạch, sau đó tấn công khiến vùng đó trở nên thông suốt, giúp cơ thể dễ hấp thu chân khí hơn.
Ông lão kêu hự một tiếng rồi chầm chậm mở mắt ra, sau đó thở dài nói: “Ta vừa mơ một giấc mơ rất dài”.
“Ông ơi!”
Đường Tử Di mừng rỡ rồi vội chạy tới đỡ ông mình dậy.
Ông lão vẫn còn khá yếu, nhưng ý thức đã minh mẫn hơn, ông ấy liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Bác sĩ Michelle, tôi không sao rồi, cảm ơn anh”.
Đường Tử Di vội nói: “Ông ơi, là bác sĩ Ngô đã chữa khỏi cho ông đấy ạ”.
Ông lão nhìn sang Ngô Bình rồi thoáng ngạc nhiên hỏi: “Là cậu chữa cho tôi ư?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Ông Đường, ông bị xuất huyết não và thiếu máu não cùng một lúc, tình trạng khá nguy hiểm, may mà giờ không sao nữa rồi”.
Ông lão cười nói: “Cảm ơn cậu nhiều, Tử Di, trả tiền hộ ông!”
Đường Tử Di cười nói: “Ông ơi, cháu chuẩn bị rồi, ông đừng lo”.
Thấy bố mình đã tỉnh lại, Đường Minh Vũ thoáng qua tia thất vọng, sau đó đi tới giả bộ vui mừng nói: “Bố, bố không sao là tốt rồi, bọn con lo quá!”
Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, bà cả và bác cả đã ký vào hợp đồng chuyển nhượng với nhà họ Dương rồi, chỉ chờ ông mất là họ chuyển hết tài sản cho nhà họ Dương luôn”.
Ông lão ngẩn ra rồi nhăn mặt lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Minh Vũ, hỏi: “Minh Vũ, động cơ hai mẹ con con làm vậy là gì?”
Đường Minh Vũ hơi hốt hoảng rồi vội chối: “Bố, bố đừng nghe Tử Di nói linh tĩnh, sao con làm vậy được chứ!”
Đường Tử Di cười lạnh nói: “Ông ơi, ban nãy cháu mời bác sĩ Ngô đến chữa bệnh cho ông, bác cả còn cản cháu cơ”, nói rồi, cô ấy lấy điện thoại ra rồi mở đoạn video đã quay lén trước đó lên.