“Ngoài cậu ấy ra thì làm gì còn ai khác nữa?”, Lý Thanh Đế cười nói: “Chúng ta may lắm mới gặp được tông chủ đấy, coi như không sống phí kiếp này rồi”.
Lý Ngạo Tiên kích động tới mức run lên: “Tông chủ mạnh thế, tiến được vào cả mười hạng đầu trên bảng Nhân Vương”.
Lý Thanh Đế: “Nhân Vương hiện giờ đứng cao nhất mới là ngoài vị trí thứ 30, nói chung không có cửa đọ với tông chủ. À, đó vẫn chưa là giới hạn của tông chủ đâu, thêm một thời gian nữa cậu ấy sẽ tiến vào ba hạng đầu cơ”.
Lý Ngạo Tiên ngẩn ra: “Ba hạng đầu? Thế thì phải mạnh đến mức nào?”
Lý Thanh Đế: “Cậu là Tiên Quân Bất Tử, cậu nghĩ có thể tiếp được mấy chiêu của tông chủ?”
Lý Ngạo Tiên cười trừ: “Chúng tôi thử rồi, nhưng tôi chẳng đỡ nổi một chiêu. Tôi có rất nhiều phép thần thông, nhưng lại chẳng thi triển được cái nào”.
Lý Thanh Đế: “Vì thế, Nhân Vương có thể được hiểu là một hệ thống tu hành khác”.
Lý Ngạo Tiên: “Xem ra tôi phải ở lại Hạ Giới thêm thôi”.
Lý Thanh Đế: “Sau này, tôi với cậu đều là nhân vật nòng cốt của Lý Môn, chỉ cần tông chủ còn lớn mạnh thì Lý Môn sẽ trở thành một thế lực siêu cấp”.
Mặt khác, Ngô Bình đã tiến vào trong không gian gập. Khác với anh dự liệu, trước mặt anh là một con đường dài được lát ngọc, bên ngoài con đường có khói lượn quanh nên rất mờ ảo.
Anh đi lên phía trước, khi vừa cất bước thì đã nghe thấy có một giọng nói đang giảng về lịch sử cổ xưa cho anh nghe.
Thời hồng hoang có một nhóm sinh linh rất mạnh, chúng chỉ cần nghĩ thôi là đã có rất nhiều thế giới sinh ra và mất đi, khi chúng hít thở cũng có nhiều thứ khác ra đời.
Thời hồng hoang mở ra, trời đất bắt đầu chia tách, thanh khí bay lên, còn trọc khí rơi xuống, có rất nhiều sinh vật sinh ra ở dưới đất. Khi ấy, có một cường giả tên là Nữ Oa đã dựa trên hình tượng của bản thân để tạo ra tổ tiên đầu tiên của loài người bằng máu và ý chí vô thượng của mình, khí tức chí thanh của hồng hoang kết hợp với thiên tài địa bảo.
Ban đầu, tổ tiên của loài người chỉ có vài nghìn người, thực lực của họ rất mạnh, có thể lên cửu thiên chém thần, hay xuống âm ti giết quỷ, rồng là thú cưng của họ, còn mãnh thú thì là thức ăn.
Đó chính là tổ tiên của loài người, họ đã có một thời tung hoành. Khi con người sinh sôi nảy nở, số lượng tăng lên nhiều lần thì trở thành thế lực mạnh nhất dưới đất.
Sức mạnh của con người đã đe doạ đến các sinh linh ngoài vũ trụ, vì thế họ đã kết hợp với nhau để yểm bùa với loài người. Bùa chú này khiến con người khi sinh ra đã bị che mất linh trí, phong ấn sức mạnh và biến thành một sinh vật nhỏ bé, yếu ớt.
Cứ thế, khi những người già mất đi thì thế hệ trẻ sinh ra lại càng yếu ớt hơn. Khi ấy, mãnh thú xuất hiện, đâu đâu cũng có núi lửa, động đất, sóng thần, con người bắt đầu khó tồn tại và biến thành con mồi của thú dữ.
Tình trạng này đã kéo dài rất lâu, cho tới khi các tu sĩ có tri thức đã quan sát quy luật của tự nhiên và vạn vật, sau đó mở ra con đường tu luyện cho mình.
Bản chất của tu luyện lúc này là để phá bỏ xiềng xích của bản thân, sau đó khôi phục thực lực mạnh mẽ thật sự của mình.
Giọng nói ấy kể cho Ngô Bình nghe về lịch sử của nhân loại, như dựng một bức doạ hào hùng về thời lịch sử trước mắt anh.
Không biết Ngô Bình đi thêm bao lâu thì mới dừng lại, giọng nói kia cũng biến mất.