Nguyệt Đông Thăng thoáng vẻ ngạc nhiên: “Nguyệt Thánh Phi nhận bà làm sư phụ ư?”
Quỷ bà bà cười lạnh: “Sao? Tôi không được nhận đệ tử à?”
Không chỉ Nguyệt Đông Thăng, mà các tộc lão khác cũng thấy kinh ngạc. Quỷ bà bà là một trong Tứ Sát của Thần Châu, bà ta cùng Tứ Hung và Song Tàn của Thần Châu tạo thành mười con người độc ác nhất ở nơi này.
Thế mà Nguyệt Thánh Phi lại nhận một người như vậy làm sư phụ, đúng là không còn gì để nói.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu: “Thật ra, tôi cũng không quá ngạc nhiên khi ông ta nhận bà làm sư phụ, vì nhân phẩm của hai người quá giống nhau, không hổ là thầy trò”.
Nguyệt Thánh Phi hừ mạnh nói: “Nguyệt Đông Thăng, giờ ông còn muốn động tới tôi nữa không?”
Nguyệt Đông Thăng chưa nói gì, Ngô Bình đã giành lời trước: “Bà lão xấu xí này không bảo vệ được ông đâu”.
Quỷ bà bà có đôi mắt bé tí, bà ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt lạnh băng rồi nói: “Tiểu tử, cậu cũng to gan đấy, dám ăn nói như thế trước mặt tôi”.
Ngô Bình đi về phía bà ta rồi nói: “Bà tưởng mình ở tầng thứ tư Đạo cảnh thì giỏi lắm à? Tôi cũng từng giết người ở tầng cảnh giới này rồi đấy”.
Dứt lời, anh thi triển thuật Huyền Áo, sau đó đã biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, con ngươi của Quỷ bà bà đã thu nhỏ như một cái kim, bà ta từng bước rời khỏi đại điện rồi hô lên: “Tiểu tử, tôi thấy chúng ta không nhất thiết phải đánh nhau đâu. Nguyệt Thánh Phi chỉ là một tên đệ tử ngu đần thôi nên tôi không cần nữa, các người muốn giết hay làm gì thì tuỳ”.
Quỷ bà bà đã lăn lộn ở Thần Châu nhiều năm nên quá lõi đời rồi, Ngô Bình vừa biến mất, bà ta đã biết gặp phải đối thủ mạnh nên nhanh chóng bán đứng tên đệ tử Nguyệt Thánh Phi kia, sau đó chuẩn bị nước rút.
Nguyệt Thánh Phi nhăn nhó mặt mày, ông ta vừa định lên tiếng thì Ngô Bình đã biến mất chợt hiện ra sau lưng ông ta, sau đó ấn đầu ông ta xuống.
Nguyệt Thánh Phi cảm thấy có mồ luồng sức mạnh khủng khiếp khống chế mình, khiến ông ta không thể cử động, ông ta run rẩy nói: “Đừng giết tôi, có gì thì từ từ nói”.
Nguyệt Đông Thăng thờ ơ hỏi: “Nguyệt Thánh Phi, ông đã biết tội chưa?”
Nguyệt Thánh Phi cắn răng nói: “Tôi có tội”.
“Tội gì?”, Nguyệt Đông Thăng hỏi tiếp.
Nguyệt Thánh Phi: “Phản bội gia tộc, hại chết người trong tộc”.
Nguyệt Đông Thăng gật đầu nói: “Tiểu Ngô, phế tu vi của ông ta đi!”
“Vâng!”
“Không!”, Nguyệt Thánh Phi hét lên thảm thiết, nhưng Ngô Bình đã ra tay rồi.