Ngô Bình: “Có thể nói rõ hơn về tình hình của hai bảo địa này không?”
Người phụ nữ cười nói: “Công tử sẽ biết nhanh thôi, tạm biệt”.
Người phụ nữ này nói đi là đi, đợi Ngô bình ra khỏi hang động thì cô ta đã biến mất.
Anh lại lấy bản đồ ra, lẩm bẩm: “Là bảo địa thế nào nhỉ?”
Anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc, hình như là người đẹp đã gặp trên Thiên Đài, chỉ nghe cô ta nói: “Hai vị buông tôi ra đi”.
“Hê hê, cô gái, một mình đi đêm thế này mà chưa từng nghĩ đến gặp phải tụi này sao?”
Một giọng nói rất đê tiện khác nói: “Hê hê, chúng ta may mắn đấy, người đẹp như vậy, lúc làm chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái. Người đẹp, em biết bao nhiêu tư thế, đến lúc đó đều làm một lần nhé”.
Ngô Bình cau mày, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, chắc chắn là sau khi anh cởi cấm chế trên cho người phụ nữ, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình chạy ra ngoài, kết quả lại bị một đám xấu xa bắt được rồi dẫn lên núi định làm hại cô ta.
Anh nhảy lên đến trước mặt đám người, chỉ thấy người phụ nữ quỳ dưới đất, có bốn người đàn ông đứng trước mặt cô ta, ai nấy cũng mặt mũi bặm trợn không giống người tốt.
Nhìn thấy Ngô Bình đột nhiên xuất hiện, người phụ nữ sửng sốt, sau đó mừng rỡ nói: “Công tử”.
Bốn người cũng rất ngạc nhiên, một người đàn ông trên mặt có hai vết sẹo trong đó nghiêm giọng hỏi: “Mày là ai?”
Ngô Bình mặc kệ hắn, anh hỏi người phụ nữ: “Bốn người này là thổ phỉ sao?”
Người phụ nữ gật đầu: “Tôi định chạy về nhà trong đêm, nào ngờ đi được nửa đường thì bị chúng bắt lên núi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy chúng có thể an tâm chết rồi”.
Nói rồi anh vung tay phải lên, bốn người bay lên cao mấy trăm mét, sau đó đập mạnh vào tảng đá khổng lồ cách đó không xa, ai nấy cũng ngã thành “bùn thịt”.
Giải quyết xong mấy tên thổ phỉ này, Ngô bình cạn lời nhìn người phụ nữ này nói: “Một mình cô về nhà vào lúc nửa đêm thế này không sợ gặp phải người xấu à?”
Người phụ nữ khóc lóc nói: “Công tử, tôi thật sự không còn cách nào khác nữa. Tôi sợ chúng lại hạ cấm chế với tôi sau khi phát hiện cấm chế đã bị giải bỏ nên mới mạo hiểm chạy trốn ngay trong đêm”.
Ngô Bình thở dài nói: “Giúp người thì giúp cho trót, thế này nhé, tôi đưa cô về nhà”.
Người phụ nữ mừng rỡ: “Cảm ơn công tử. Công tử, tôi tên là Quan Oánh”.
Ngô Bình hỏi rõ hướng đi rồi kéo Quan Oánh bay lên trời, chưa đến mười lăm phút đã bay đi được mấy trăm dặm, cuối cùng đáp xuống trong một rừng trúc. Trong rừng trúc có một bãi đất trống, bên trong có một ngôi làng nhỏ, nơi này là nhà của Quan Oánh, làng Linh Ẩn.
Khi Ngô Bình đến ngôi làng nhỏ, anh nhận ra nhà của người ở đây thậm chí còn chẳng có sân vườn, ngay cả cửa nhà đều đang mở, họ không đóng cửa nhà vào ban đêm. Ở đằng xa, vài con khỉ và hươu sao đang nằm dưới đất nghỉ ngơi.
Hai người vừa vào làng, động vật hoang dã ở ngoài làng kêu lên vài tiếng, lập tức có mấy nhà đốt đèn lên. Sau đó, nhà nào cũng có người bước ra, khi nhìn thấy Quan Oánh, ai nấy cũng vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Tiểu Oánh về rồi! Tổ tiên phù hộ, Tiểu Oánh không sao rồi”.