Mắt Ngô Bình sáng lên, sau đó anh liên tục thử nghiệm với các động tác khác. Anh phát hiện khi anh tấn công hay phòng ngự, chiếc bao tay sẽ sinh ra các hiệu quả khác nhau, để tăng sức mạnh cho từng động tác.
Chiếc bao tay rất mỏng, nếu mặc áo dài tay ở bên ngoài thì không thể nhìn thấy được.
Sau đó, anh lại xẻ nốt mấy tảng đá cuối, trong tảng thứ nhất có một cây nến đã bị đốt mất một nửa.
Ngô Bình cảm thấy nó giống nến Dẫn Hồn được ghi chép trong phiến ngọc, nến Dẫn Hồn có thể triệu tập linh hồn, cách chế tạo rất phức tạp nên rất hiếm có.
Trong tảng đá thứ hai có một cái đầu mâu màu máu, thân nó dính chất dịch màu vàng, vô cùng sắc bén.
Ngô Bình không nghiên cứu nhiều mà nhìn sang tảng đá cuối cùng, bên trong có một khối ngọc hình vuông màu xanh sáng bóng, bên trên có hoa văn kỳ lạ.
Ngô Bình nhất thời không biết khối ngọc này có tác dụng gì nên cứ cất tạm đi.
Trước kia, anh đã xẻ được nhuyễn giáp, tiên thạch, hạt châu. Khi ấy, còn có một chuỗi hạt châu gồm 36 hạt màu vàng, mà đến giờ anh vẫn chưa biết nó có tác dụng gì.
Ngô Bình lấy chuỗi hạt ra rồi truyền lực thuần dương vào, chuỗi hạt lập tức phát sáng.
Anh mỉm cười nói: “Ra là một món pháp khí phòng ngự”.
Nhưng chỗi hạt có cấp bậc khá cao nên tạm thời Ngô Bình chưa thể sử dụng được, nên anh đành cất nó đi để dùng sau.
Không lâu sau, Đường Tử Di đi tới rồi nói: “Ngô Bình, Từ Quý Phi đến rồi”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên, mà nhanh chóng ra gặp ông ấy.
Lâu rồi không gặp, tu vi của Từ Quý Phi đã tăng lên rõ rệt. Sau khi tu luyện cách hít thở Long Tượng, tu vi của oogn ấy đã tiến vào cảnh giới Sinh Niệm, mạnh ngang với Đường Băng Vân rồi.
“Chú có rượu không?”, Từ Quý Phi có vẻ mệt mỏi, hình như vừa giao thủ với ai đó.
Ngô Bình gật đầu: “Có chứ ạ”.
Đường Tử Di sai người đi lấy rượu, đồ ăn cũng đã sẵn sàng.
Vừa ngồi xuống, Từ Quý Phi đã uống cạn chén rượu rồi thở dài nói: “Anh và Trác Khang trở mặt rồi”.
Ngô Bình giật mình nói: “Trác Khang ra tay với anh à?”
Từ Quý Phi gật đầu: “Anh mới giao cho Trác Khang việc mới, ông ta không phục nên đang lùng sục đi tìm chỗ dựa mới. Cách đây không lâu, ông ta còn nhờ một gia tộc hàng đầu chèn ép anh. Tối nay, gia tộc đó đã cho người tới nói chuyện với anh, sau đó hai bên xảy ra xung đột”.
Ngô Bình: “Kết quả sao ạ?”
Từ Quý Phi: “Bên họ có một người chết, hai người bị thương”.
Ngô Bình gật đầu: “Hôm qua, em mới gặp Trác Khang, đi cùng ông ta là một người rất giỏi, em cũng xảy ra xô xát với người đó rồi”.
Từ Quý Phi nói: “Giờ anh hết đường lui rồi, đành phải liều với gia tộc ấy thôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh ba, anh định làm thế nào?”
Từ Quý Phi: “Anh nghe nói, Võ Thần số một quay lại rồi, thực lực của người này mạnh lắm, anh không phải đối thủ đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Anh nghĩ em có thể xử người đó à?”
Từ Quý Phi: “Chú không phải đối thủ của người đó đâu, anh tới tìm chú là muốn nhờ sư huynh Diệp Thiên Tông của chú ra mặt hộ”.