“Ha ha! Chắc chắn rồi! Đan Vương trong thiên hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, không có thế lực nào không kính trọng cả”.
Cô gái kia lại bảo: “Chúng ta bám theo đi, phải xem anh ta có lai lịch thế nào”.
Ngô Bình đi thêm vài quầy nữa, mua một ít dược liệu hữu dụng. Ở bên cạnh, Liễu Chí Mưu nói: “Thưa cậu, mấy người ban nãy đang bám theo chúng ta”.
Ngô Bình đáp: “Họ nhàn rỗi thế thì cứ để họ theo đi”.
Liễu Chí Mưu nói: “Hừ, mấy người này không biết cao nhân ở ngay trước mặt. Nếu biết cậu là Đan Vương nhất phẩm, e rằng họ sẽ sợ chết khiếp”.
Ngô Bình bảo: “Những kẻ chỉ gặp một lần, nói nhiều như vậy làm gì? Ông Liễu, khi nào buổi đấu giá bắt đầu?”
Liễu Chí Mưu đáp: “E là phải chờ thêm một lúc nữa. Cậu à, hay là chúng ta sang đan lâu kia uống chén trà nhé?”
Thầy luyện đan bình thường đều biết sao trà, vậy nên đan lâu nào cũng có phòng trà để khách uống trà, thử trà. Thông qua việc nếm thử phẩm chất lá trà của một đan lâu, có thể đánh giá cơ bản trình độ thầy luyện đan của đan lâu.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Cũng được”. Mũi anh ngửi ngửi trong không khí, chẳng mấy chốc đã ngửi được mùi hương thơm dịu. Mùi thơm dịu này rất độc đáo giữa nhiều hương trà khác nhau.
Ngô Bình đi theo hương trà, đến một gian phòng. Phòng ở trong góc, chỉ có vài người khách đang ngồi uống trà.
Trong phòng trà, một cậu trai đang bận rộn. Gần đó có một cô gái độ hai mươi, dung mạo thanh nhã, mặc váy suông, đang cho lá trà vào chén.
Ngô Bình ngồi xuống, chỉ là một bộ bàn ghế bình thường, không có gì khác thường.
Anh vừa ngồi vào bàn, thầy luyện đan bốn sao trúng đan độc ban nãy vội đi đến, hành lễ rồi nói: “ n nhân, tôi mời anh uống trà”.
Trà ở đây không đắt, nhưng đó là chút tấm lòng của người này.
Ngô Bình gật đầu nói: “Đan độc nghiêm trọng như vậy mà còn chạy đến đây, chẳng lẽ ông muốn tìm thuốc giải sao?”
Bị Ngô Bình đoán trúng, người này khẽ thở dài: “Phải. Đúng như lời anh nói, sau này tôi khó lòng luyện đan nữa, vì thế tôi luôn muốn giải quyết đan độc trong người”.
Dừng lại một chút, người này hỏi: “Xin hỏi, có phải anh biết cách giải trừ đan độc không?”
Ban nãy Ngô Bình chỉ vỗ nhẹ thôi mà cơn đau của người này đã dịu hẳn, cảm giác rõ ràng rằng đan độc đã bị áp chế.
Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa nói: “Trị khỏi rồi mà sau này vẫn muốn luyện đan thì sẽ tiếp tục tích tụ đan độc”.
Người này bảo: “Trình độ luyện đan của tôi đã hơn hẳn ngày xưa rồi, tôi sẽ cẩn thận”.
Ngô Bình lắc đầu: “Ngược lại đấy, sau này sẽ ngày càng nguy hiểm. Bởi vì trình độ của ông càng cao, đan dược luyện chế ra càng phức tạp, độc tố của đan dược phức tạp cũng nhiều và mạnh hơn. Ông không còn kiên trì được lâu nữa đâu. Vậy nên, đan độc này không trị cũng đành thôi”.
Lúc này, có người lên tiếng: “Không trị được thì nói không trị được. Dông dài như thế làm gì!”
Hoá ra cô Minh ban nãy cũng đến đây, một trong bốn người đàn ông đi theo vừa lên tiếng châm chọc anh.
Thấy năm người này ngồi xuống, Ngô Bình cũng mặc kệ, nói với cậu trai kia: “Hãy mang hai lạng lá trà đến đây, tôi tự pha trà”.