Ngô Bình chắp tay lại: “Chào tiền bối Thượng Quan”.
Thượng Quan Tề Sinh rất dễ gần, cười nói: “Cậu bạn Trương, tôi nghe danh cậu đã lâu, sự kiêu ngạo của Thiên Địa Kiếm Tông, tương lai rạng rỡ”.
Ngô Bình: “Tiền bối quá khen rồi”.
La Thiên Tướng nói: “Con cũng ngồi xuống đi, chúng ta cùng câu cá”.
Có tiểu đồng đem cần câu đến, Ngô Bình giả vờ ném dây câu cá xuống, dư quang nhìn hai hồ ly già này.
La Thiên Tướng cười nói: “Tiên y Thượng Quan đã ở đây vài ngày là để đợi con, nếu con còn không đến nữa, ta chỉ có thể bảo người đi bắt con về”.
Ngô Bình chớp mắt, tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Tiền bối vẫn cứ đợi tôi à? Không biết có gì cần nói?”
Thượng Quan Tề Sinh bật cười nói: “Tôi chỉ muốn gặp cậu bạn Trương, lần trước khi con gái tôi gặp cậu, lúc về nó nói với tôi y thuật của cậu không thua kém gì tôi. Ha ha, tôi vô cùng bái phục, cậu còn trẻ mà đã có y thuật như vậy, tương lai đúng là sáng lạn”.
Ngô Bình: “Y thuật của cô Thượng Quan cũng rất tốt, tôi cũng bái phục cô ấy”.
Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Cậu biết bao nhiêu về đại thế giới Huyền Hoàng?”
Ngô Bình: “Biết chút ít, đại thế giới Huyền Hoàng là do Huyền Hoàng Đạo Tổ mở ra, môn phái lớn nhất là Huyền Hoàng Môn”.
Thượng Quan Tề Sinh cười nói: “Sở dĩ Huyền Hoàng Môn có sức ảnh hưởng là vì kế thừa một phần đạo thống của Huyền Hoàng Đạo Tổ, cậu biết người nào mới có thể sở hữu danh xưng Đạo Tổ không?”
Ngô Bình: “Trên Đại La thì có thể được gọi là Đạo Tổ”.
Thượng Quan Tề Sinh gật đầu: “Ừ đúng thế, Đạo Tổ là những sự tồn tại tuyệt thế, mở ra đại đạo, đại đạo của họ hơn cả Chư Thiên Vạn Đạo, là đại đạo vô song nên truyền thừa Đạo Tổ cũng là truyền thừa vô thượng”.
Ngô Bình không nói gì, anh vẫn im lặng lắng nghe.
Thượng Quan Tề Sinh dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Chín ngày sau là đại hội y đạo của Hoàng Đình. Haizz, mặc dù tôi được biết đến với danh hiệu tiên y hàng đầu của Hoàng Đình nhưng mấy đệ tử mà tôi đã thu nhận đều không có năng lực, không thể làm nên danh tiếng của mình trong đại hội đan đạo”.
La Thiên Tướng bật cười: “Thượng Quan, đừng nói ông đến để giành đệ tử với tôi đó nhé?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Ai có thể giành được đệ tử của ông chứ? Huống gì cậu ấy cũng là thiên tài của Thiên Đạo Môn, tôi càng không dám có suy nghĩ này. Nhưng nếu đệ tử của ông kết hôn với con gái tôi thì tôi có thể truyền lại y đạo Hoàng Đình cho cậu ấy với danh nghĩa bố vợ”.
La Thiên Tướng: “Ai mà chẳng muốn học y đạo Hoàng Đình? Nhưng người làm sư tôn tôi đây cũng không tiện quyết định chuyện lớn này thay đệ tử”.
Thượng Quan Tề Sinh mong mỏi nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tôi được yêu thương mà hoảng đây, chỉ là tôi đã có gia đình, cô Thượng Quan vừa xinh đẹp vừa có tài, đi theo tôi chỉ chịu thiệt thôi”.
Thượng Quan Tề Sinh: “Không sao, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường, ngay cả tôi cũng có bảy người đây”.
Ngô Bình đang nghĩ làm sao để từ chối thì Thượng Quan Tề Sinh lại nói: “Mục đích thật sự của đại hội y đạo là muốn chọn ra một cái tên để gia nhập vào Huyền Hoàng Hải”.
La Thiên Tướng nói: “Huyền Hoàng Hải chẳng phải bất kỳ ai cũng có thể vào được sao?”