Nói đoạn, ông lão bay về phía xa. Ngô Bình và con chó mực kia vội vàng bám theo.
Một người một chó chạy ở đằng sau. Anh trừng mắt nhìn con chó mực: “Có phải mày biết ông ta luôn ở trên đỉnh đầu tao hay không, thảo nào lại để yên cho tao hái thuốc. Mày là chó mà sao lại mưu mô thế hả?”
Con chó mực đảo mắt với anh, tựa như muốn nói: Do anh mù, liên quan gì đến tôi?
Họ theo Thần anh đến một ngôi nhà làm bằng ngọc thạch. Nhà có ba gian phòng, gian ở giữa dùng để luyện đan, bên trong có một lò đan chất lượng hơn rất nhiều so với lò của nhà họ Diệp.
Vừa nhìn thấy lò đan này, Ngô Bình đã biết nó không kém gì lò đan của vũ trụ chính trong động thiên của mình, thậm chí còn tốt hơn một chút!
Đôi mắt anh sáng rực lên: “Tiền bối, lò đan này được làm rất tinh xảo!”
Ông lão khẽ “ừ”: “Xem ra cậu rất biết nhìn hàng. Lò đan này tên là lò đan Ngũ Hành, là bảo vật”.
Ngô Bình hỏi: “Tiền bối cần vãn bối luyện chế đan dược gì ạ?”
Ông lão bảo: “Chẳng phải cậu đã hái rất nhiều thuốc à? Có gì thì luyện nấy”. Nói xong, ông lão ấy khoanh tay ngồi xuống giữa không trung, nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình lau mồ hôi. Anh biết, nếu mình không luyện ra đan dược thì có khi ông lão này sẽ vung chưởng đánh chết anh.
Hít một hơi thật sâu, anh đặt toàn bộ dược liệu đã hái ra trước mặt rồi chọn lựa. Khoảng năm phút sau, anh chọn ra mười ba vị thuốc, lượng sử dụng không giống nhau, sau đó bắt đầu rửa sạch và làm nóng lò.
Lúc rửa lò, anh mới phát hiện lò đan này có chức năng tự làm sạch, chỉ cần nhấn nút là nó sẽ tự làm sạch ngay. Làm nóng lò cũng thế, nó có thể tự động làm nóng lò, còn có thể làm theo yêu cầu của anh.
Ngô Bình khen ngợi: “Quả là lò đan tốt!”
“Lò đan tốt rất dễ tìm, nhưng đan sư giỏi không thường có. Cậu tập trung luyện đan đi”, ông lão nói.
Trong lòng Ngô Bình đã biết mình phải luyện đan gì. Anh lập tức rửa sạch dược liệu rồi bắt đầu luyện đan.
Thuốc là thuốc của vũ trụ chính, lò đan là lò của vũ trụ chính, nên anh buộc phải sử dụng bí lực để luyện chế. Dù là ở vũ trụ chính hay vũ trụ phụ thì bí lực vẫn là năng lượng chung.
May mà bí lực của anh rất thuần, nhờ anh dốc hết sức mình, lò đầu tiên đã được luyện ra, song độ hoàn thành chưa được cao lắm.
Lò đan mở ra, anh đón lấy hai viên đan dược, một viên hơi ngả vàng, một viên hơi tím, chứng tỏ dược lực phân bố không đều.
Ông lão nhìn xong bèn tỏ ý khinh thường: “Đan dược này của cậu cùng lắm chỉ là cấp hai, phẩm chất là hạ phẩm”.
Thật ra theo tiêu chuẩn của Ngô Bình, viên đan dược này cao lắm là hạ hạ phẩm, không ngờ lại được ông lão đánh giá là hạ phẩm.
Anh nói: “Tiền bối, lần đầu luyện chế, vãn bối không có kinh nghiệm nhiều, lò tiếp theo chắc chắn sẽ tốt hơn ạ”.
Ông lão bình thản đáp: “Được thôi. Ta cũng muốn xem lò đan thứ hai của cậu sẽ cho ra kết quả gì”.
Đến lò thứ hai, Ngô Bình đã rút kinh nghiệm, dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát sự thay đổi của dược tính bên trong lò đan. Ở lần mở lò này, anh có được ba viên đan, tất cả đều có màu tím xanh, mùi thơm dịu nhẹ.
Ông lão không đổi sắc mặt: “Lần này có tiến bộ, xem như trung phẩm”.
Ngô Bình nói: “Vừa rồi có hai chỗ gặp vấn đề, để vãn bối luyện thêm một lò ạ”
Không chờ ông lão lên tiếng, anh tiếp tục luyện chế lò thứ ba. Lần này, anh thành công xử lý được hai vấn đề kia. Kết quả cho ra bốn viên đan dược màu xanh vàng với mùi hương thuần khiết hơn.