Ngô Bình đáp: “Đương nhiên là không, con còn phải tinh lọc bỏ thâm vài vị thuốc. Giờ con hỏi ý kiến bố trước, nếu bố muốn thì sau đó con mới điều chế thuốc cho bố”.
Lý Niệm Tổ im lặng mấy giây rồi nói: “Bố sẽ uống”.
Ngô Bình cười: “Con còn tưởng rằng bố sẽ từ chối chứ”.
Lý Niệm Tổ hờ hững nói: “Lúc trước, bố quá nhỏ bé yếu ớt nên mới khiến mẹ con con chịu khổ. Nếu bố mạnh hơn thì người khác đã không thể giết mình một cách dễ dàng và bố cũng có thể bảo vệ các con”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bố, trong khoảng thời gian này người đang luyện công ạ?”
Lý Niệm Tổ đáp: “Ừ, con không thấy được sự tiến bộ của bố à?”
Giờ đây, Lý Niệm Tổ đã sắp luyện khí thành sức mạnh. Đây còn là do ông ấy không tập trung tu luyện đó, không thì đã tiến bộ nhanh hơn rồi.
Ngô Bình nói: “Bố, giờ con sẽ truyền công pháp đỉnh cấp của Âm Dương giáo cho người”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Âm Dương giáo là một nơi như nào?”
Ngô Bình đáp: “Nó là một thế lực rất xa và mạnh hơn gấp trăm lần toàn bộ Trái Đất cộng lại”.
Lý Niệm Tổ trợn to mắt: “Lợi hại vậy sao”.
Ngô Bình nói: “Thế nên, bố phải tu luyện cho tốt nhanh chóng trở thành nhân tiên. Đợi đến khi bố thành nhân tiên thì con sẽ cho bố uống thuốc”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được!”
Đến chiều, Ngô Bình truyền công pháp của Âm Dương giáo cho Lý Niệm Tổ. Phương pháp hít thở mà anh chỉ lúc trước là của Âm Dương giáo. Tuy phương pháp ấy không phải là đỉnh cấp, nhưng lại vô cùng thích hợp với Âm Dương giáo.
Lý Niệm Tổ không hổ là Linh Minh Thánh Thể, tốc độ tu luyện cực kỳ kinh người, trăm mạch nối liền, trời sinh kinh mạch toàn thông. Ngay cả linh khiếu và thần khiếu cũng được mở một nửa. Thời cơ chín muồi, chỉ cần một đêm là có thể thông hết.
Năm giờ chiều, Ngô Bình trở lại Hắc Thiên Giáo.
Vừa vào đại điện, Lâm Nhu và Chu Mi đã bước tới. Hai cô cũng đã tham gia vào Hắc Thiên giáo và là cấp dưới của Ngô Bình.
“Giáo chủ”, hai cô lên tiếng chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Ừ, hai cô quen chưa?”
Lâm Nhu: “Cảm thấy ở đây rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình với chúng tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy là tốt rồi”.
Lâm Nhu nói: “Giáo chủ, Yên Ly đã đến”.
Ngô Bình chợt nhớ mình đã bảo Giang Nguyệt Hân liên lạc với Yên Ly, hỏi: “Cô ta có bằng lòng gia nhập Hắc Thiên Giáo không?”
Lâm Nhu đáp: “Giang Nguyệt Hân nói, Yên Ly hy vọng hợp tác với chúng ta như quan hệ giữa cô ta và Thiên Quỷ Giáo”.
Ngô Bình nói: “Được thôi, bảo cô ta tìm thời gian đến đây một chuyến đi. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ta”.
Ba người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó hai cô gái bèn rời đi, Ngô Bình nghỉ ngơi trong điện một lúc, đợi đến tối sẽ đến chợ đen của Jawa. Lúc đi, anh gọi thêm một đệ tử của Hắc Thiên Giáo đi theo, anh ta là người Jawa nên biết chỗ của chợ đen.
Hai người cưỡi Nhân Bỉ bay trên không, chẳng bao lâu đã đến.
Đây là một ngôi chùa với quy mô khá to, chiếm diện tích cả nghìn mẫu. Lúc này, trong chùa đang tổ chức chợ đen.
Sau khi đến trước ngôi chùa Tây Lan, đệ tử kia nói: “Giáo chủ, đến đằng trước phải nộp phí mới có thể vào”.
Ngô Bình hỏi: “Dùng tiền hả?”