Ngô Bình gật đầu nói: “Ngươi đưa huy chương Cửu Tử Đỉnh Đan Sư cho ta trước đi”.
Thanh Phong dâng huy chương bằng hai tay cho Ngô Bình, anh vừa cầm đã bị đẩy ra cửa.
Tuy thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi, nhưng Thiên Hách Uy với bảy luyện đan sư vẫn đứng ở bên ngoài tòa nhà như tượng gỗ canh giữ nơi đó. Họ vừa thấy anh bước ra, Thiên Hách Uy đã vội vàng bước lên chào đón: “Chào công tử, thế nào rồi?”
Ngô Bình đưa huy chương ra cho họ thấy rồi nói: “Thật may, ta không khiến ngươi thất vọng. Ta chỉ luyện chế được hai loại đan, còn loại thứ ba rất khó nên ta thất bại rồi”.
Hai mắt của Thiên Hách Uy tỏa sáng, nói: “Như thế đã giỏi lắm rồi! Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, không ngờ ngài là người đứng đầu trong Đương Kim Đan Đạo!”
Còn bảy luyện đan sư đều hành lễ với Ngô Bình: “Chào Lý tổ!”
Cửu Tử Đỉnh Đan sư là cái gì? Đó chính là Đan Đạo Tổ Sư! Những người này lập tức bỏ cao ngạo, cúi đầu tự nguyện gọi Ngô Bình là Đan Đạo Tổ Sư!
Thật ra thực lực của Ngô Bình đã vượt qua Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, vì anh luyện ra loại đan thứ hai có tên Truy Hối Đan!
Ngô Bình gật đầu: “Thưa các vị, lò đan bên trong rất tốt nên ta cầm đi rồi. Sau này, anh muốn thăng chức lên Cửu Tử Đỉnh Đan Sư, có thể đến gặp ta”.
Đương nhiên, chẳng ai ý kiến gì về chuyện này.
Lúc này, Thiên Hách Uy mới hỏi: “Loại thứ hai là Truy Hối Đan nhỉ Lý Tổ, ngài có thể cho ta xem một chút được không?”
Ngô Bình lập tức đưa cho Thiên Hách Uy một hạt, nói: “Thật ra viên thuốc này chẳng có gì quan trong, ta đưa một viên này cho Nhị gia”.
Thiên Hách Uy mừng rỡ, vội vàng nhận lấy đan dược, nói: “Sau này, Lý tổ sẽ là phường chủ của Thiên Đan Phường!”
Thật ra Thiên Hách Uy biết, Thiên Đan Phường không thể nào giữ được nhân vật Cửu Tử Đỉnh Đan Sư xuất sắc như Ngô Bình. Thậm chí nếu Ngô Bình đồng ý, hắn ta có thể đuổi cả bảy đan sư này đi hết. Dù sao chỉ cần hắn ta theo anh, thì con đường tương lai còn sáng lạng hơn cả Thiên Đan Phường!
Thiên Hách Uy là người thông minh, nên hắn ta lập túc nói ra suy nghĩ của bản thân: “Từ nay toàn diện của Thiên Đan Phường do ngài phụ trách, Thiên gia sẽ không nhúng tay vào”. Ý của hắn ta là muốn giao Thiên Đan Phường cho anh, muốn sử dụng cái này để kéo Ngô Bình về phe mình.
Ngô Bình cười trừ nói: “Đa tạ Nhị gia đã tin tưởng, ta với các vị đan sư vẫn chưa quen biết nhiều, nên hiện tại chúng ta cần chút thời gian. Nếu Nhị gia không có việc gì nữa, xin về trước”.
Ngô Bình đuổi người, nhưng Thiên Hách Uy vẫn rất vui vẻ và vội vàng nói: “Được rồi, mọi người cứ thoải mái nói chuyện đi, lúc nào rảnh ta sẽ lại đến”.
Thiên Hách Uy đi rồi, Ngô Bình nhìn và nói với bảy vị đan sư: “Vừa rồi có Thiên Nhị gia ở đây, nên có vài lời ta không thể nói ra. Thật ra, ta đã luyện ra loại đan dược thứ ba và cũng nhận được truyền thừa của Đan Tổ”.
Bảy vị đan sư vừa vui vừa sợ: “Chúc mừng Lý tổ!”
Ngô Bình: “Chuyện này mọi người biết với nhau thôi, đừng nói với người khác. Các ngươi đồng ý thì có thể bái ta làm thầy, ta sẽ dốc hết sức dạy lại truyền thừa Đan Tổ cho các ngươi”.
Bảy người vui mừng, quỳ rạp xuống đất đồng thanh: “Tham kiến sư tôn!”
Ngô Bình gật đầu: “Các ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, cũng do tư chất của bản thân đã giỏi hơn người bình thường. Từ nay về sau chuyện của Thiên Đan Phường do các ngươi phụ trách, ta đã nhàn hạ quen rồi nên không rảnh đâu trông nom nhiều việc như thế”.
Đoàn người quay về Thiên Đan Phương, Ngô Bình không quen với mấy người này nhưng vẫn nói chuyện một lúc, mới biết họ có kinh nghiệm kinh doanh.
Mỗi một người trong bảy vị đan sư này đều có thể xưng là truyền kỳ, họ trở thành như bây giờ cũng là từng bước cố gắng thành luyện đan sư giỏi.
Người đạt cấp Lục Tử Đỉnh Đan Sư tên là Phó Truyền Thế, sáu người còn lại đều nhận được sự giúp đỡ của ông ta mới từng bước phát triển đến ngày hôm nay.
Ngô Bình có thể hiểu càng sâu hơn về tình hình của Thiên gia từ đối thoại với những người này, hiện tại Thiên gia chia là hai khu, một bên là Đông viện, một bên là Tây viện. Đông viện do lão tổ trưởng tử của Thiên gia sáng lập, còn Tây viện là lão tổ thứ tử của Thiên gia sáng lập. Bây giờ, Đông viện phụ trách việc làm ăn, chiêu nạp thiên tài trong thiên hạ, nhằm thành lập Thiên Đình. Thiên Hách uy chính là em thứ hai của gia chủ Đông viện.
Tây viện chỉ chú ý vào việc buôn bán, không kiếm tiền, cũng chẳng dính dán vào các chuyện khác, hoạt động rất an phận. Hơn nữa, quản sự của viện này là nữ tên Thiên Tố Âm. Ban đầu, Thiên Đan Phương do Thiên Tố Âm sáng lập ra, Phó Truyền Thế chính do Thiên Tố Âm mời đến đây.