Thông Thiên: “Chúc mừng, cậu đã trở thành Thần Tiên Vương. Tiếp theo, hãy mở bảo thất đầu tiên”.
Ngô Bình từ lâu đã nóng lòng mở bảo thất, anh nói: “Mau lên nào”.
Trước mặt anh hiện ra một cánh cổng màu vàng, đằng sau cánh cửa có lớp sương mù màu tím phát sáng. Anh không do dự mà lập tức bước vào bên trong cánh cửa. Đằng sau nó là một không gian rộng lớn.
Ở đây chứa đầy sách, loại nào cũng có. Nào là tuyển tập kinh sử, sách của các vị hiền triết,… nhưng nhiều nhất là các tác phẩm nghiên cứu Tiên Đạo mà người đi trước để lại.
Nhìn thấy đống sách này, Ngô Bình không những không cảm thấy thất vọng mà còn vô cùng mừng rỡ. Anh lập tức lật mở sách, bắt đầu chăm chú nghiên cứu.
Con người có thể phát triển đi lên chính là do có được tri thức mà đời trước để lại. Một người có tài năng đến đâu thì cũng không thể tự mình tạo ra mọi thứ. Chỉ có cách đứng trên vai những người đi trước thì mới có thể tạo ra những thành tựu ngày càng rực rỡ.
Anh bình tâm lại, chuyên tâm đọc sách. Anh đọc sách liền hai ngày, sau đó mang toàn bộ sách cất vào động tiên để có thể đọc bất cứ lúc nào.
Khi anh đi ra khỏi cánh cổng màu vàng, Thông Thiên nói: “Tiếp theo, cậu cần cải tổ lại Tiên Đạo, tạo ra con đường tu tiên của riêng cậu. Làm được điều này là có thể mở ra bảo thất thứ hai”.
Ngô Bình đáp: “Được, tôi hiểu rồi. Tôi đi trước đây”.
Sau khi rời Thượng Thiên Giới, anh quay về nhà.
Sau đó, cuộc sống của anh yên bình trôi qua. Khi rảnh rỗi thì đọc sách hoặc dành thời gian cho vợ con, cách hai ngày thiết triều một lần.
Thực ra những ngày anh không có ở đây, việc quốc gia đều do Đường Tử Di gánh vác. Có nhiều việc đến mức cô ấy không có thời gian nghỉ ngơi. Cũng may cô ấy có tu vi Đạo Quân nên mới trụ được.
Hôm đó thiết triều xong, anh và Đường Tử Di, Khả Nhi cùng đi vào Ngự Hoa Viên ăn đào. Họ ngồi một lát thì vài vị quý phi tới. Ngô Bình liền lấy đào ra chia cho họ.
Đột nhiên có người đưa tới một bức mật thư. Sau khi mở ra thì đây là thư của Tây Lương Nữ Đế Mộc Thiên Tuyết gửi tới. Thư nói hoàng đế Thiên Hành đang chiêu mộ đại quân, chuẩn bị tiến đánh Tây Lương. Hơn nữa, hình như mấy nước nhỏ bên cạnh cũng liên thủ cùng hoàng đế Thiên Hành.
Với binh lực hiện tại của Tây Lương, chỉ e không thể đối phó được. Mộc Thiên Tuyết giờ đang không biết phải làm sao.
Xem xong mật thư, Ngô Bình sai người đem bản đồ mới nhất của lục địa Hồng Hoang đến. Có thể thấy, giữa Tây Lương và đế quốc Thiên Võ cách nhau hàng triệu dặm, hơn nữa ở giữa còn có đế quốc Thiên Hành.
Giữa đế quốc Thiên Hành và đế quốc Thiên Võ còn có một liên minh bộ lạc. Bộ lạc này đã gần như một quốc gia, diện tích của nó cũng rất lớn, thậm chí còn lớn hơn đế quốc Thiên Hành mười mấy lần.
Sau khi xem xong bản đồ, anh bảo mọi người tiếp tục ở lại đó thưởng hoa còn anh thì đi thẳng tới Tây Lương.
Trong cung điện của đế quốc Tây Lương, nữ đế Mộc Thiên Tuyết đang đối diện với đám quần thần khuyên nhủ cô xin hàng.
"Điện hạ! Hoàng đế Thiên Hành lần này thực sự đã huy động năm triệu đại quân. Hơn nữa còn được yêu thần giúp sức, góp thêm ba triệu yêu binh".
"Đúng vậy điện hạ, chúng ta không chống đỡ nổi đâu. Vì bách tính, vì giữ lại giọt máu của tiên đế, xin đừng cố chấp nữa. Chúng ta phải rút lui đúng lúc để bảo toàn lực lượng!"
"Điện hạ, hoặc bỏ chạy, hoặc đầu hàng, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác!"