Ngô Bình: “Tôi muốn cùng lúc đánh bại hai người kia thì có được không?”
Người thấp lùn cười nói: “Đánh bại một là có thể đến phòng VIP. Đánh bại hai người thì có thể đến phòng cao cấp, hơn nữa còn có thể uống rượu Thần Tiên của chúng tôi miễn phí”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Vậy tôi đi gặp cậu Kiếm trước”.
Người thấp lùn cười nói: “So với cậu Kiếm, độ khó của ông Kỳ sẽ thấp hơn”.
Ngô Bình: “Không sao, dù sao tôi cũng muốn khiêu chiến với hai người này”.
Người thấp lùn gật đầu: “Mời hai vị đi theo tôi”.
Ngô Bình và Cổ Thanh Liên được mời đến một rừng trúc, gió thoảng qua rừng trúc khá mát mẻ khiến người ta cảm thấy sảng khoái. Sâu trong rừng trúc có một tòa nhà bằng tre, trước tòa nhà có một khoảng trống, xung quanh có trồng một số loại hoa và cây cỏ, một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi, tay cầm một thanh kiếm dài, tư thế đứng khá kỳ dị như thể đã hòa vào trời đất.
Ba người đi đến, người đàn ông không động đậy, tiếp tục giữ tư thế đó.
Người thấp lùn cười nói: “Cậu Kiếm, có người muốn khiêu chiến với cậu”.
Cậu Kiếm “ừ” một tiếng, thanh kiếm dài trong tay đột nhiên xoay vòng, mũi kiếm chỉ vào Cổ Thanh Liên và Ngô Bình, ngay sau đó sát ý đáng sợ ập đến khiến da đầu Cổ Thanh Liên tê dại, lông tơ đều dựng đứng.
Ngô Bình bước đến trước chắn trước mặt Cổ Thanh Liên, kiếm ý dày đặc đánh trúng người cậu nhưng lại như đấm vào bông mềm, cậu chẳng hề bị thương gì.
Cậu Kiếm nhướng mày nói: “Thú vị đấy, thế mà lại có thể đỡ được kiếm ý của tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Kiếm ý? Anh cũng xem trọng mình quá đấy, chỉ một chút này của anh mà có thể xem là uy lực của kiếm thì vẫn còn cách kiếm ý xa lắm”.
Cậu Kiếm sầm mặt: “Này tên nhóc kia, không biết gì thì đừng nói bậy bạ, tôi tu luyện kiếm ý đã ba năm rồi, cậu lại nói nó không phải”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Em trai tôi nói không phải thì chắc chắn không phải”.
Cậu Kiếm cười nhạo: “Vậy cô bảo cậu ta nói cho tôi nghe xem thế nào mới gọi là kiếm ý”.
“Tôi sẽ chiều theo yêu cầu của anh...”, Ngô Bình lấy thanh kiếm dài trong tay Cổ Thanh Liên, vừa cầm thanh kiếm trong tay, cả cơ thể cậu như biến thành một thanh kiếm, kiếm ý đáng sợ, cực kỳ sắc bén, không gì có thể phá hủy lao lên không trung, bao phủ lấy cả rừng trúc.
Lúc này từng sợi lông tơ trên người cậu Kiếm đều dựng đứng lên, tóc đều hơi lơ lửng như gặp phải tĩnh điện, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán liên tục toát ra, dường như chỉ cần hắn cử động, kiếm ý đáng sợ đó sẽ giết hắn.
Cậu Kiếm đút thanh kiếm dài trong tay vào trong vỏ kiếm, sau đó quỳ một gối xuống, run giọng nói: “Đây là kiếm ý chân chính sao?”
Ngô Bình: “Đúng thế, đây mới là kiếm ý thật sự, cái anh vừa thi triển đó chỉ có thể được gọi là uy lực của kiếm. Kiếm ý là một loại trí tuệ, một loại sinh mệnh, người nắm giữ được kiếm ý chắc chắn là cao thủ. Dù có nhắm mắt lại, kiếm của người đó cũng có thể giết chết mục tiêu một cách dễ dàng”.
Cậu Kiếm thở dài, chắp tay lại nói: “Tôi thua rồi”.
Người thấp lùn đó đã ngây người trố mắt nhìn, chuyện tương tự thế này chưa từng xảy ra.
Lúc này Ngô Bình hỏi người thấp lùn: “Ông Kỳ đang ở đâu?”