Ngay khi Ngô Bình đi vào tầng thứ mười, bên ngoài tháp Tiên Võ, mấy người Thiết Huyền đã đợi một ngày một đêm, viện trưởng La Đạo Nhất cũng ở đó. Thấy Ngô Bình vẫn chưa ra, Thiết Huyền nói: “Viện trưởng, Ngô Bình vào đó lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ra, là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
La Đạo Nhất cười nói: “Với cậu ta, thời gian càng lâu thì kết quả càng tốt. Trước đó bên trên tìm cậu ta nói chuyện, muốn tước đoạt thân phận giáo viên của cậu ta, nhưng nếu cậu ta có thể trở thành võ tông ngự danh hoặc võ tông truyền kỳ thì bên trên chắc chắn sẽ hối hận”.
Lãnh Nhân: “Đám người bên trên nghĩ võ tông dễ bắt nạt lắm sao? Hơ hơ, nếu tôi là Ngô Bình thì cũng lười chú ý đến họ”.
Sắc mặt Dương Tông Pháp khá khó coi, lúc đó ông ta chỉ làm kiểm tra trong hơn một tiếng đồng hồ, sao người này lại lâu như thế, lẽ nào cậu ta thật sự là võ tông ngự danh, thậm chí là võ tông truyền kỳ?
Tầng thứ mười, vô số sợi tơ rủ xuống đỉnh đầu Ngô Bình, bắt đầu kiểm tra huyết mạch của anh.
Lần này nhanh hơn, chưa đến mười phút, thiếu niên nói: “Chúc mừng, anh có huyết mạch cấp Đạo, huyết mạch cấp Đạo là huyết mạch đỉnh cao nhất”.
Ngô Bình: “Nói như thế đã kiểm tra xong rồi?”
Thiếu niên: “Trải qua đánh giá tổng hợp, anh được đánh giá là võ tông chí tôn”.
Nói rồi cậu ta đưa một huy hiệu cho Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Có huy hiệu võ tông ngự danh và truyền kỳ không? Đều cho tôi một cái”.
Tất nhiên thiếu niên đồng ý, sau đó đưa cho anh một huy hiệu võ tông ngự danh.
Ngô Bình: “Cho thể ghi tên của tôi được viết trên đỉnh tháp Tiên Võ chứng tỏ tôi là võ tông truyền kỳ chứ!”, võ tông Chí Tôn quá mức chấn động, anh quyết định che giấu thực lực thật.
Thiếu niên: “Có thể”.
Nói rồi cậu ta đưa cho Ngô Bình một cái hộp ngọc.
Trong hộp ngọc là một viên châu ngọc màu vàng, nhìn thấy nó, Ngô Bình sửng sốt, cảm nhận được có một thần hồn mạnh mẽ đang ở bên trong châu ngọc màu vàng này.
Thiếu niên nói: “Đây là tinh hồn châu, một tinh hồn bị phong ấn bên trong, tinh hồn là vật vô giá với tu hành giả”.
Đương nhiên Ngô Bình biết sự quý giá của tinh hồn, lúc ngưng tụ Nguyên Thần, nếu sở hữu một chút sức mạnh tinh hồn thì có thể khiến Nguyên Thần đạt đến cực phẩm.
Cất tinh hồn đi, anh hỏi: “Có phải võ tông Chí Tôn phải đi vào ba tầng cuối cùng?”
Thiếu niên: “Ba tầng cuối cùng là khảo hạch cực hạn, có yêu cầu đối với cảnh giới tu hành, sau khi anh trở thành Tiên Quân Long Môn thì mới có thể tham gia vào khảo hạch cực hạn”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Ra khỏi tháp Tiên Võ, Ngô Bình nhận thấy rất nhiều người đang đợi mình bên ngoài tháp, kể cả La Đạo Nhất, Thiết Huyền.
Thấy anh bước ra, La Đạo Nhất hỏi: “Thế nào?”
Ngô Bình lấy huy hiệu võ tông truyền kỳ ra cho mọi người nhìn.
Nhìn thấy huy hiệu này, La Đạo Nhất thở phào nói: “Võ tông truyền kỳ! Rất tốt”.
Khí thế cả người Dương Tông Pháp như thể bị xì hơi, ông ta ba lần đi vào tháp Tiên Võ đều trở thành võ tông ngự danh, nhưng cái người trước mặt này chỉ mới hai lần đã trở thành võ tông truyền kỳ, ông ta không thể chấp nhận được kết quả này.
Ngô Bình: “Cảm ơn mọi người đã yêu mến, tôi khá mệt nên muốn đi nghỉ ngơi”.
Nói rồi anh chắp tay lại, sau đó quay về kí túc xá.
Anh quả thật cần phải nghỉ ngơi, nằm xuống là lập tức đi vào giấc mộng.
Buổi tối, Ngô Bình bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, anh nhíu mày: “Ai mà còn ồn ào ở ngoài thế?”