Ngô Bình gật đầu: “Được rồi, việc của Dương Kiệt anh sẽ tự điều tra. Em không nên dính líu đến cậu ta nữa, biết đâu sẽ gặp nguy hiểm”.
Ngô Mi nhún vai: “Được rồi! Em cũng sớm chán ngấy cậu ta rồi, cái mùi trên người cậu ta cứ kỳ kỳ”.
“Mùi?”, Ngô Bình kinh ngạc: “Mùi kiểu gì vậy?”
Ngô Mi đáp: “Mùi như hồ keo, lại hơi tanh tanh. Có điều chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy, ngoài ba mươi cm thì sẽ không ngửi thấy được”.
“Choang!”
Cốc nước trong tay anh rơi xuống nền nhà, vỡ toang. Vẻ mặt anh trở nên vô cùng khiếp sợ: “Đoạt thai!”
Ngô Mi vô cùng tò mò hỏi: “Anh, “đoạt thai” là cái gì?”
Ngô Bình nhìn em gái mình, khẽ thở dài đáp: “Chuyện này rất đáng sợ, em có chắc chắn muốn nghe không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Ba tuổi em đã bắt đầu nghe chuyện ma rồi, anh thấy em rén bao giờ chưa hả?”
Ngô Bình ho một cái, đáp: “Được, để anh nói cho nghe”.
Anh cẩn trọng chốt cửa lại, sau đó châm một điếu thuốc: “Tiểu Mi, em có tin vào việc chuyển kiếp, đầu thai thành một bào thai không?”
Ngô Mi bĩu môi: “Không tin!”
Ngô Bình nói tiếp: “Thực ra việc chuyển kiếp là có căn cứ. Nếu như tu sĩ tu hành đến cảnh giới địa tiên khi mất vẫn còn sót lại một phần linh hồn thì phần hồn đó có thể chiếm lấy một phần ý thức của một bào thai. Bào thai khi đó sẽ gọi là thai chuyển sinh”.
Ngô Mi kinh ngạc: “Như vậy là linh hồn đó biến thành thai nhi kia sao?”
Ngô Bình: “Cũng có thể hiểu như vậy, nhưng cũng có những tu sĩ luyện tà thuật, có thể nuốt mất hoàn toàn ý thức của đứa trẻ chưa chào đời kia, đó gọi là đoạt thai”.
“Anh, sau khi trở thành đoạt thai thì đứa trẻ sinh ra có giống người bình thường không?”
“Có, chỉ có điều đứa trẻ đó có ký ức của kiếp trước. Ngay khi sinh ra nó đã biết cách tu luyện, biết tận dụng những tài nguyên đã tích trữ được từ kiếp trước”.
Vẻ mặt Ngô Mi dần lộ ra vẻ kinh ngạc: “Dương Kiệt chính là đoạt thai sao?”
Ngô Bình: “Thứ mùi kỳ quái mà em ngửi thấy chính là một loại dược liệu đặc biệt, gọi là cỏ Trấn Hồn. Bởi vì là đoạt thai nên sức mạnh tinh thần vượt xa người thường, bởi vậy phải kiềm chế nó lại, nếu không sẽ dễ bị phát hiện”.
Ngô Mi mặt đầy sợ hãi: “Nói như vậy thì Dương Kiệt chính là một người đã sống tới hơn một trăm tuổi sao?”
“Chưa chắc, cũng có thể là ba trăm hay năm trăm tuổi gì đó”.
Ngô Mi rơi vào trầm tư: “Vậy lão quỷ Dương Kiệt này tại sao lại muốn nghe ngóng về anh cơ chứ?”
Ngô Bình: “Ngày mai em hẹn cậu ta ra để anh và Dương Kiệt đó đụng mặt nhau xem sao”.
Ngô Mi vội vã nói: “Anh à, liệu cậu ta có định giết người diệt khẩu không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu ta vốn không có tu vi, sao có thể giết anh được cơ chứ?”