Theo chỉ dẫn của Hạo Thiên Giới, chẳng mấy chốc Ngô Bình đã đi đến trước một ngọn núi nhuốm vẻ chết chóc. Trong núi có một thi động, đứng cách xa mấy chục dặm vẫn cảm nhận được thi khí lạnh lẽo bên trong.
Hạo Thiên Giới bảo: “Vào thi động, sẽ đến thẳng Thi giới”.
Ngô Bình nhìn thi khí đen ngòm ở cửa động, không nói hai lời liền bước thẳng vào. Tiên y Cửu Bảo phát ra ánh sáng chín màu, ngăn cách thi thể bên ngoài.
Đi được vài trăm mét trong sơn động, anh nhìn thấy một cánh cổng lớn. Cổng đã mở, bên trong có thi khí màu đỏ.
Bước qua cánh cổng, thi khí đỏ vừa chạm vào tiên y liền phát ra tiếng “xèo xèo”, khói đen bốc lên, hiển nhiên có tính ăn mòn rất mạnh.
Anh sửng sốt hỏi: “Hạo Thiên Giới, thi khí độc như vậy, tu sĩ bình thường vào đây chắc không kiên trì được bao lâu nhỉ?”
Hạo Thiên Giới đáp: “Đúng thế. Đa số người mới vào đây không lâu đã chết rồi”.
Ngô Bình giật mình. Anh đột ngột cởi tiên y Cửu Bảo ra. Thi khí tiếp xúc trực tiếp vào da anh, lập tức bị ngăn cách bởi một lớp tiên cương hộ thân.
Thanh Đế Kinh từng cho rằng vạn vật trên đời đều giống nhau về bản chất. Thi khí này là khí độc đối với người, nhưng lại là dưỡng chất đối với thi tu, giống như linh khí trong mắt tu sĩ loài người.
“Thi giới không chỉ có một loại thi khí nhỉ?”, anh hỏi tiếp.
Hạo Thiên Giới đáp: “Thi khí ở Thi giới gồm thi khí Hắc Sát, thi khí Xích Minh, thi khích Tử Linh, thi khí Huyền Kim. Trong đó, thi khí Huyền Kim mạnh nhất, thi khí Hắc Sát yếu nhất. Loại màu đỏ này là thi khí Xích Minh. Còn thứ mà ngươi nhìn thấy trong thi động là thi khí Hắc Sát”.
Lúc này, thi khí phía trước bỗng tuôn trào, một bàn tay to lớn tiều tuỵ vươn ra định móc tim Ngô Bình, đầu ngón tay có thi cương đang chấn động hệt như như kiếm khí, phát ra tiếng “xì xì”.
Ngô Bình vung chân đạp gãy bàn tay to ấy, sau đó dùng một cú đấm khiến cương thi ở đối diện vỡ thành từng mảnh. Cương thi nổ tung, thi khí cuồn cuộn lao ra, hoà vào trong thi khí.
Có thể nhận ra, cương thi này có sinh mệnh vì nó có thi khí Xích Minh.
Nhìn thi khí cuộn trào, anh giật mình, bèn lấy ra một cái cây nhỏ trông như viên bạch ngọc. Đây là cây báu Ngọc Thanh mà lúc trước anh đã lấy cùng Thanh Đế Đan Kinh.
Cây báu Ngọc Thanh còn có tên gọi khác là cây Thi Thần. Cây này có thể hút chất dinh dưỡng từ thi thể rồi chuyển hoá thành quả thần Ngọc Thanh.
Theo các ghi chép có liên quan trong Thanh Đế Đan Kinh, cây này được các vị có năng lực tuyệt thế tạo ra. Quả thần Ngọc Thanh của nó có thể tăng cường phách lực, giúp thần hồn và cơ thể mạnh lên.
Cây nhỏ vừa được lấy ra đã cắm rễ trên mặt đất, cành lá đong đưa, xung quanh hình thành vô số vòng xoáy nhỏ. Thi khí Xích Minh thi nhau bay vào vòng xoáy ấy, bị cây báu Ngọc Thanh hấp thụ.
Cây báu sinh trưởng rất nhanh, càng ngày càng cao, mọc thêm cành lá.
Chẳng bao lâu sau, trong phạm vị trăm dặm không còn thi khí nữa, cây báu Ngọc Thanh cũng cao đến hơn hai mét.