Anh vốn là thái cổ chân nhân, lại còn là Nhân Hoàng, có thể nói là vô cùng phù hợp với hoàng khí này. Nhưng chẳng mấy chốc, anh đã cảm thấy cơ thể mình bão hoà mất rồi, không thể tiếp tục hấp thu nữa.
"Xem ra muốn hoàn toàn hấp thu tinh khí chân hoàng thì buộc phải phối hợp với công pháp trên thiên bia. Mình phải nhanh chóng đi nghiên cứu thiên bia mới được!"
Sau khi trời sáng, Liễu Nhan tới tìm anh: "Tiểu Bình, đi phủ Hạ Vương không?"
Ngô Bình: "Chị Nhan, em có thể đi xem thiên bia trước được không?"
Liễu Nhan chần chừ một lát rồi hỏi: "Em đã bàn chuyện này với cha chị chưa?"
Ngô Bình cười đáp: "Hôm qua em đã nói với sư tôn rồi ạ, sư tôn bảo em tự quyết định. Em tự thấy thiên phú của mình không thua kém những thiên kiêu kia, nếu không tới xem thử thì sẽ thấy hối tiếc".
Liễu Nhan khẽ than: "Vậy được, chị dẫn em đi".
Hai tấm thiên bia ở hai nơi khác nhau, một tấm nằm ở cực Tây của Cửu Lôi Tiên Vực, một tấm nằm ở cực Đông của Cửu Lôi Tiên Vực. Tấm thiên bia đầu tiên Ngô Bình tới là tấm nằm ở cực Đông Cửu Lôi Tiên Vực.
Tấm thiên bia này là do tinh khí chân hoàng hoá thành, ai cũng có thể tới lĩnh ngộ, không bị hạn chế. Nó nằm trên đỉnh một ngọn núi lớn.
Trên đỉnh núi có một khoảng đất bằng, lúc này đang có hàng nghìn hàng vạn người đang si mê nhìn thiên bia, nghiên cứu ý nghĩa văn tự trên đó.
Lúc Ngô Bình nhìn về thiên bia mới phát hiện nó cao gần mười nghìn mét, rộng ba nghìn mét, bên trên chi chít chân văn cổ xưa. Những con chữ này rất kỳ lạ, có lẽ những người ở đây không hiểu một chữ nào trên đó, nhưng điều đó không hề cản trở họ nỗ lực lĩnh ngộ.
Đưa Ngô Bình tới đây thì Liễu Nhan rời đi, vì cô ấy tự biết mình không thể hiểu được ý nghĩa huyền diệu trên thiên bia.
Ngô Bình đứng cách thiên bia vài trăm mét, nhìn chằm chằm vào chân văn cổ xưa trên đó. Những văn tự này rất thần kỳ, anh đọc xong một chữ thì trong thức hải tự động xuất hiện một chân văn thái cổ, còn chữ trên thiên bia thì lại biến mất!
Thế nên bây giờ đã xảy ra một cảnh tượng kinh người. Chân văn thái cổ trên thiên bia hết chữ này đến chữ khác bị xoá mờ sau đó mất hẳn! Một hàng rồi mười hàng, một trăm hàng!
Tất cả những người tới lĩnh ngộ đều hoảng hốt, chuyện gì thế? Sao chữ trên thiên bia lại biến mất?
Ngô Bình phóng thích nhân cách tối thượng, dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, toàn lực tập trung lĩnh ngộ. Năm tiếng đồng hồ sau, toàn bộ mấy chục nghìn chữ trên thiên bia đều biến mất, biến thành một tấm bia khổng lồ trắng bóc. Sau đó, tấm bia khổng lồ bỗng xuất hiện nhiều vết nứt, ầm ầm đổ xuống, những người quanh đó tán loạn tránh đi.
Mà lúc này, trong thức hải của Ngô Bình đã xuất hiện thêm một công pháp tuyệt thế chỉ dành riêng cho thái cổ chân nhân tu luyện. Nhưng muốn hoàn toàn lĩnh ngộ được bộ công pháp này thì anh cần phải có thêm thời gian.
Anh vội bay khỏi nơi đó, tìm một nơi gần đó để đợi Liễu Nhan.
Liễu Nhan nhìn thấy thiên bia sụp đổ thì lẩm bẩm: "Thiên bia sụp đổ rồi, sắp xảy ra chuyện lớn rồi!"
Ngô Bình thầm chấn động: "Chị Nhan, chẳng lẽ thiên bia sụp đổ nói lên điều gì sao?"
Liễu Nhan gật đầu: "Từ xưa tới nay, Cửu Lôi Tiên Vực truyền tai nhau rằng, thiên bia sụp đổ, Thánh Hoàng xuất hiện!"
Ngô Bình: "Thánh Hoàng ạ?"