Ông trẻ cảm thấy gió mạnh thổi tới, cậu ta không còn nhìn rõ ai nữa, mà chỉ nghe thấy những tiếng động lớn.
Thạch Côn vẫn đứng yên tại chỗ, gương măt già nua trở nên có sức sống, mắt ông ta loé sáng rồi nhìn Ngô Bình hỏi: “Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền ư?”
Ngô Bình bình tĩnh đáp: “Đúng, ông còn ba phút nữa để sống”.
Thạch Côn thở dài nói: “Đúng là đại tông sư có khác, thực lực mạnh quá, thua dưới tay cậu thì tôi cũng tâm phục khẩu phục”.
Ông trẻ vô cùng hoảng loạn, cậu ta quỳ trước mặt Thạch Côn rồi khóc lóc: “Cụ, người phải sống, người đang lừa nó phải không?”
Thạch Côn nhìn chắt trai của mình với vẻ hiền từ rồi nói: “Tiểu Thất, ta quý con nhất trong chín đứa chắt, vì con rất giống ta hồi nhỏ. Nhưng tiếc là sau này cụ không thể bảo vệ con được nữa rồi”.
Dứt lời, ông lão ho sặc sụa rồi hộc ra máu đen sì.
Ông trẻ khóc lớn: “Cụ ơi, con sai rồi, con không nên dẫn nó đến đây, hu hu…”
Không phải ông trẻ buồn vì cái chết của Thạch Côn, mà cậu ta sợ nếu ông lão chết rồi thì cậu ta cũng toi đời, vì thế cậu ta sợ hãi mà khóc ầm lên.
Thạch Côn lại ho thêm một lát rồi nhìn Ngô Bình: “Đại tông sư, trước khi chết, tôi xin có một thỉnh cầu”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi đã cho cậu ta cơ hội, giờ ông có xin cho cậu ta cũng vô dụng”.
Thạch Côn gật đầu: “Đại tông sư, mấy năm qua nhà họ Thạch đã làm nhiều chuyện xấu. Trước có tôi thì không ai dám làm gì, nhưng nếu tôi chết rồi thì nhà họ Thạch sẽ như miếng thịt béo, kiểu gì cũng bị đàn sói ác cắn xé”.
Ngô Bình cười lạnh: “Ác giả ác báo!”
Thạch Côn nhìn anh: “Đại tông sư, già trẻ lớn bé ở nhà họ Thạch có tới hơn trăm người, hầu hết họ đều là người lương thiện, tôi mong cậu có thể bảo vệ họ. Để đền đáp, nhà họ Thạch đồng ý giao hết tài sản cho đại tông sư”.
Ngô Bình động lòng: “Cho tôi?”
Thạch Côn: “Đúng! Nhà họ Thạch có không dưới 300 tỷ trải rộng khắp Giang Bắc. Tôi sẽ bảo họ bán cho cậu với giá rẻ nhất, xin đại tông sư cho họ được tiếp tục sống”.
Ngô Bình do dự vì điều kiện này rất hấp dẫn, nhưng anh biết cao thủ ở Giang Bắc không chỉ có một mình Thạch Côn, một khi anh tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Thạch thì chắc chắn sẽ bị gây hấn và chịu nhiều áp lực.
Thạch Côn ho ngày càng nhiều hơn, sau đó lảo đảo gục xuống nói: “Đại tông sư, tôi không còn nhiều thời gian nữa, xin cậu hãy suy nghĩ nhanh lên”.
Ngô Bình chợt vỗ vào lưng Thạch Côn, ông ta ngừng ho, còn anh nói: “Ai bảo ông sắp chết hả?”
Thạch Côn ngẩn ra: “Rõ ràng không thể hoá giải Ngưng Huyết Chỉ mà?”