Khi anh đến nhà Trương Bửu Phong, cửa đã mở, trong nhà bày hai chiếc bàn, bếp nướng được dựng sẵn. Mấy người Trương Bửu Thắng đang bận rộn luôn tay.
Ngô Bình cười nói: “Thơm quá”.
Mọi người đều nhìn sang, trong số đó có Tần Nhược Vũ.
Đã hơn nửa năm kể từ lần gặp trước, Tần Nhược Vũ tiều tuỵ hơn thấy rõ.
“Anh Tiểu Bình”, cô ấy chào Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Nhược Vũ à, em trở về khi nào thế?”
Tần Nhược Vũ đáp: “Vài ngày rồi ạ”.
Mấy người họ ngồi xuống. Ngô Bình không nhìn thấy người bạn trai Hứa Hạo Nhất mà cô ấy đã dẫn đến lần trước, song cũng không hỏi nhiều.
Ngô Bình hỏi: “Anh nghe nói chú Tần cũng về à?”
Tần Nhược Vũ gật đầu: “Vâng. Bố mẹ đều về. Gia đình em bán nhà ở Hải Thành để trả nợ, công ty cũng phá sản rồi, bây giờ chỉ đành về quê”.
Lúc Ngô Bình còn nhỏ, nhà Tần Nhược Vũ chính là gia đình có điều kiện tốt nhất cả thôn, không ngờ hôm nay lại ra nông nỗi này. Anh khẽ thở dài: “Em cũng đừng nghĩ nhiều quá. Ngã ở đâu thì đứng lên đấy, không có khó khăn nào không vượt qua được”.
Tần Nhược Vũ cười khổ: “Nói thì nói vậy nhưng giờ đã không còn hy vọng gì nữa rồi. Bây giờ gia đình em vẫn còn nợ mấy chục triệu, một nhà ba người có làm việc đến chết cũng chưa chắc trả hết”.
Ngô Bình khuyên: “Cứ từ từ thôi, sẽ có cách mà”.
Trương Bửu Phong cười nói: “Tiểu Bình, cậu là người có tiền đồ nhất trong mấy người chúng ta. Hay là cậu nghĩ cách giúp Nhược Vũ đi?”
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ, để tôi nghĩ xem”.
Tần Nhược Vũ không hiểu biết nhiều về tình hình hiện giờ của Ngô Bình, chỉ biết anh khá giàu có. Cô ấy vội vàng lên tiếng: “Anh Tiểu Bình à, em không thể làm phiền anh được”.
Cô ấy hiểu, cái gọi là “nghĩ cách” chỉ là cho cô ấy mượn tiền. Nhưng gia đình cô ấy sẽ không trả nổi, số tiền này không thể mượn.
Thức ăn được mang lên. Người dọn món là một cô gái thanh tú, khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, là bạn gái của Trương Bửu Phong. Cô ấy không cao, nhưng làm việc rất nhanh nhẹn.
Trương Bửu Phong giới thiệu: “Tiểu Bình, đây là chị dâu cậu - A Chi”.
Ngô Bình vội đứng dậy chào: “Chị dâu, đừng làm nữa, cùng ngồi xuống đi”.
A Chi cười nói: “Không cần, tôi còn phải xào mấy món nữa. Mọi người ngồi xuống đi, tôi đi lấy rượu”.
Ngô Bình lấy rượu của mình ra, tuy rượu không có thương hiệu gì nhưng rất ngon, là rượu lâu năm.
Anh vừa mở nút bần, mùi rượu lập tức toả ra khắp nơi.
Bọn họ vừa ăn vừa uống, trò chuyện về tình hình gần đây. Bây giờ Trương Bửu Phong đang cùng một nhóm thanh niên trong thôn điều hành một công ty làm công trình, chuyên sơn trát tường giúp chủ đầu tư.
Tin tức về khu kinh tế mới được truyền ra, khắp nơi đều là dự án bất động sản mới. Nhưng gần đây chúng đều dừng cả rồi, mấy đơn hàng mà Trương Bửu Phong tiếp nhận dĩ nhiên cũng tan vào mây khói. Bây giờ kho hàng còn chất đầy nguyên liệu, chỉ riêng chi phí đã cả triệu bạc.
Bây giờ Trương Bửu Thắng đang theo Trương Bửu Phong, cậu ta cũng có cổ phần, nên cả hai đều sống khá khó khăn.
Ngô Bình hỏi: “Phía các cậu có bao nhiêu người?”