"Thanh kiếm này giá bao nhiêu?”, một người hỏi.
Ngô Bình ra khỏi lều và cười đáp: "Mười đồng tiền bùa".
Người khách đeo mặt nạ cầm kiếm Sát vẫy nhẹ, một tảng đá bên cạnh bị chia làm đôi, sắc bén vô cùng!
Hắn hài lòng gật đầu: "Được lắm, tôi muốn thanh kiếm này".
Thanh toán tiền xong, người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Ngô Bình lại lấy ra cái khăn rách, Đường Tử Di kinh ngạc hỏi: "Đây là mảnh vải sao?"
Ngô Bình nói: "Đây không phải là một tấm vải bình thường. Nó đã được nhuộm bằng máu của thiên tiên".
Ngay sau khi tấm vải được lấy ra, một luồng khí bí ẩn tỏa ra xung quanh. Trong vòng chưa đầy một phút, ba người lao tới từ ba hướng khác nhau.
Không ai trong số ba người đeo mặt nạ, và tất cả đều đồng loạt nhìn vào miếng khăn rách trên mặt đất.
Một người đàn ông trung niên hỏi với sắc mặt tối sầm: "Cậu lấy tấm vải này ở đâu vậy?"
Ngô Bình nói: "Không thể tiết lộ".
Người đàn ông không nhận được câu trả lời cũng không bất ngờ, anh ta hỏi: "Cậu bán mảnh vải này bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Tấm vải này không có gì khác thường, nhưng vết máu trên đó là máu của thiên tiên. Giá trị của nó không phải bàn, chắc anh cũng phải hiểu rõ. Bởi vậy, tấm vải này trị giá hai trăm đồng tiền bùa".
Máu thiên tiên quả thực có giá trị cao, có nó thì những bậc đại năng địa tiên có thể lĩnh hội được một số điều huyền diệu.
Người đàn ông nói: "Hai trăm hơi đắt một chút, có thể rẻ hơn không?"
Một người phụ nữ mặc áo lụa trắng trông khoảng 30 tuổi mỉm cười: "Cậu bạn, tôi trả giá hai trăm".
Người đàn ông tức giận nói: "Tôi đang mua đồ, sao cô lại chen ngang?"
Người phụ nữ giễu cợt: "Tôi mua đồ của cậu ta, liên quan gì đến anh?"
Hai người nhìn nhau chằm chằm, thần niệm va chạm liên tục, không khí xung quanh như đông cứng lại, Đường Tử Di vô cùng đau đớn, đành lấy tay che đầu.
Ngô Bình vội vàng nắm tay giúp cô ấy chống cự, đồng thời lạnh lùng nói: "Hai người nếu có đánh nhau, xin hãy tránh ra xa".
Hai người khịt mũi, thu thần niệm lại.
Người đàn ông nói: "Tôi mua tấm vải này".
Người phụ nữ: "Tấm vải này là của tôi!"
Ngô Bình nói: "Vì cả hai người đều muốn mua nó, vậy thì người nào có giá cao hơn sẽ nhận được nó, hai người thấy thế nào?"
Những ánh mắt như muốn giết người liền nhắm vào Ngô Bình.
Ngô Bình không chút sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Hoặc là hai người tự bàn bạc đi".
Người đàn ông cười lạnh, nói: "Anh bạn, không biết bậc trưởng bối của cậu là ai?"
Nghe thấy anh ta định chất vấn mình, Ngô Bình nói: "Tôi chỉ là người bán hàng, anh không cần hỏi rõ ràng như vậy. Muốn mua thì mua, nếu không thì anh đi cho".