Nói rồi, hai người đi vào thành Vân Đô. Vừa vào thành, thì đã bị yêu cầu nộp một trăm Tiền linh làm phí vào thành. Phí dùng như vậy, người bình thường căn bản không thể chịu nổi, nên trong thành Vân Đô đều không có người nghèo.
Đi vào trong thành, bên trong quả nhiên xa hoa hơn Võ Lăng nhiều, hoàn toàn là hai thế giới.
Ngô Bình: “Tiểu Vũ, anh muốn tạo một cái lò luyện đan. Có lò luyện đan thì anh có thể luyện chế được đan dược cảnh giới Nguyên Thần và cảnh giới Pháp Sư, nhanh chóng nâng cao thực lực”.
Tiểu Vũ: “Ồ. Anh Ngô, anh đã hấp thụ sức mạnh hai quái vật cấp tám, chắc chắn phải nhân cơ hội đột phá, trở thành Pháp Sư!”
Ngô Bình: “Nguyên Thần năm tầng này, có người nào tu luyện đến tầng cuối cùng không?”
Tiểu Vũ nói: “Đa phần người Tôi Thể chỉ có ba bốn tầng, Nguyên Thần thì càng không được. Nhiều nhất là Nguyên Thần tầng một, Nguyên Thần tầng hai xem như là cao thủ rồi, Nguyên Thần tầng ba đã là đỉnh cao rồi. Còn về Nguyên Thần tầng bốn, nghe nói mấy trăm năm mới xuất hiện một lần. Tầng năm thì trong lịch sử nghe nói chưa có ai đạt được cả”.
Ngô Bình: “Cảnh giới Nguyên Thần dễ tu luyện, nhiều nhất hai ba ngày là có thể hoàn thành. cảnh giới Pháp Sư sau đó mới thú vị. Theo anh thấy, tu sĩ từ Pháp Sư tầng bốn trở đi, mới thật sự xứng đáng gọi là Thượng Pháp Sư”.
Vốn dĩ, Pháp sư tầng thứ nhất là cảm ngộ tự nhiên, tầng thứ hai thì gián tiếp mượn vật bên ngoài khai thông Thiên Ý, tầng thứ ba học niệm chú, tầng thứ tư mới là ngưng tụ pháp lực. Chỉ có Pháp Sư sở hữu pháp lực thì mới được xem là Pháp Sư chân chính. Tầng cuối cùng, là phải kết hợp pháp lực và nguyên thần, ngưng tụ thành pháp thần! Tầng này là khó nhất, vì vậy trong lịch sử gần như chưa ai đạt đến tầng cấp này.
Đi một lúc trong thành Vân Đô, Ngô Bình cảm thấy nó giống như một đô thị lớn vậy, xa hoa, sầm uất, đồng thời lại rất lạnh nhạt. Cứ đi một đoạn như vậy, anh lại nhìn thấy mấy thi thể không nguyên vẹn bị kéo ra. Mọi người xung quanh đã quen với chuyện này, đều không nhìn qua.
Tiểu Vũ thấp giọng nói: “Anh Ngô, những thi thể này đều bị quái vật cắn. Có những quái vật cấp cao sống trong thành, được những hộ nhà giàu trong thành xem như khách quý, phải cung cấp thức ăn cho bọn chúng”.
Ngô Bình tức giận nói: “Có quái vật sống trong thành?”
Tiểu Vũ ra hiệu cho anh nhỏ giọng một chút: “Anh Ngô, thành lớn giống như thành Vân Đô, bình thường đều có quái vật. Nhưng quái vật này, thấp nhất cũng là cấp bảy”.
Ngô Bình: “Tại sao quái vật phải ăn người, mà không ăn quái vật khác?”
Tiểu Vũ: “Tôi nghe nói, quái vật ăn người, cũng giống như người có được sức mạnh khi giết chết quái vật vậy”.
Ngô Bình suy nghĩ: “Ăn thịt người càng mạnh thì sức mạnh có được càng mạnh?”
Tiểu Vũ: “Hình như là vậy. Cho nên, có những quái vật mạnh chỉ ăn thịt những loài người mạnh mà thôi”.
Ngô Bình lập tức lắc đầu: “Mặc kệ những chuyện này, chúng ta cứ tìm nơi ở trước đã”.
Sau khi tìm được một nhà nghỉ, Ngô Bình bảo Tiểu Vũ nghỉ ngơi trước, anh thì đi mua vật liệu, làm lò luyện đan. Trong thành Vân Đô, thứ gì cũng dễ dàng mua được, rất nhanh anh đã gom được đủ vật liệu. Nhưng những vật liệu này giá cả đều xa xỉ, tốn của anh mấy trăm nghìn Tiền linh.