Trán cậu Ngụy đổ đầy mồ hôi lạnh, không xong rồi, gặp phải cao thủ rồi!
Vẻ tức giận trên mặt lập tức đổi sang vẻ ngượng ngùng, cậu Ngụy nói: “Cậu Ngô, tôi không làm phiền cậu ca hát chứ?”
“Không có. Nghe nói anh hát rất hay, tôi mời anh hát mấy bài”. Ngô Bình nói, sau đó đưa micro đến.
Nhận lấy micro, cậu Ngụy lại càng xấu hổ, nói: “Cậu Ngô, thực không dám giấu, tôi cũng không thích ca hát gì”.
Ngô Bình hứng thú: “Ồ, anh không thích ca hát, vậy đến nơi này làm gì?”
Cậu Ngụy nói: “Tôi đến từ Ngũ Âm Môn, truyền thừa Ngũ Âm Môn chúng tôi đều đến từ Hỗn Độn Tiên Âm. Tôi muốn lĩnh ngộ được tuyệt học từ Hỗn Độn Tiên Âm, vì vậy mới muốn tìm kiếm linh cảm từ bài hát ở thế tục”.
Ngô Bình: “Bài hát ở thế tục có thể giúp anh tìm được linh cảm?”
Cậu Ngụy: “Tôi làm như vậy không phải là suy nghĩ viển vông, mà trước kia từng có một vị tiền bối nhờ cách nào mà linh ngộ được một vài thứ từ Hỗn Độn Tiên Âm. Tôi nghĩ, tôi cũng có thể thử xem, nên thường đến đây ca hát”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Hỗn Độn Tiên Âm đó là gì, trên người anh có không?”
Cậu Ngụy nói: “Cậu Ngô, tôi vẫn chưa biết thân phận của cậu”.
Ngô Bình: “Đệ tử tinh anh Liên Sơn Tông, Ngô Bình”.
Nghe nói cậu là đệ tử tinh anh, cậu Ngô run cả người, vội ôm quyền nói: “Đệ tử chân truyền Ngũ Âm Môn, Ngụy Tứ Long, hoá ra là anh Ngô”.
Anh ta dừng lại một chút rồi nói: “Hỗn Độn Tiên Âm này, thật ra tôi có thể nghe được bất kỳ lúc nào”.
Nói rồi, anh ta lấy ra từ trong ngực một con ốc tù và to chừng bàn tay, toàn thân màu vàng kim, bên tên có phù văn huyền ảo.
Nhìn thấy ốc tù và, Ngô Bình rất kinh ngạc: “Là nó tạo ra Hỗn Độn Tiên Âm?”
Cậu Ngụy: “Ngũ Âm Môn có bảy mươi hai ốc tù và Hỗn Độn, âm thanh mỗi con ốc tù và đều khác nhau. Con ốc tù và này, tôi đã lĩnh ngộ mười hai ngày, nhưng vẫn không thu hoạch được gì”.
Ngô Bình nhận lấy ốc tù và, đang định nghe thì Ngụy Tứ Long vội nói: “Anh Ngô, âm thanh này dễ khiến người ta mê muội, anh phải cẩn thận”.
Ngô Bình gật đầu, bảo người tắt âm thanh, sau đó đặt ốc tù và bên tai. Lập tức, bên trong ốc tù và truyền đến âm thanh vô cùng êm dịu bên tai, tựa như khúc nhạc, lại giống như âm thanh tự nhiên.
Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy những âm thanh này tựa nha âm tiết của bí chú vậy. Nghe vài phút, anh lấy ốc tù và xuống, nói: “Những âm thanh này quả thực rất kỳ diệu”.
Cậu Ngụy: “Những con ốc tù và này đều sinh ra vào thời kỳ sơ khai của đất trời, hình thành trong biển Hỗn Độn, bọn nó ghi lại âm thanh đại đạo thời kỳ sơ khai của đất trời”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, có thể ghi lại âm thanh đại đạo lúc đó không chỉ có những con ốc tù và này, mà còn có những thứ khác”.
Ngụy Tứ Long gật đầu: “Không sai, trong biển Hỗn Độn còn có không ít thứ có thể ghi lại những âm thanh này, nhưng rất khó phát hiện”.
Nói đến đây, anh ta nhớ đến gì đó lại nói: “Nhưng, thử ghi lại càng đầy đủ thì càng nguy hiểm. Ví dụ như Ngũ Âm Môn chúng tôi có niêm phong một món bảo bối gọi là Thất Tâm Thần La. Âm thanh trong Thất Tâm Thần La rất phong phú, nhưng người nghe thấy nó không điên cuồng thì tinh thần cũng bất thường, cuối cùng đều không sống được nửa năm. Sau này Ngũ Âm Môn không muốn nó tiếp tục hại người nên đã phong ấn lại”.
Ngô Bình chợt động lòng: “Phong ấn lại rồi sao?”
Ngụy Tứ Long nhìn Ngô Bình, nói: “Nhưng tôi đã lặng lẽ mang nó ra ngoài, muốn mạo hiểm thử xem sao!”
Nói rồi, anh ta lại lấy ra một con ốc tù và màu đen, dài hơn ba mét, bên trên có phù văn tự nhiên lại càng thêm huyền diệu.
Ngô Bình cười nói: “Anh đã muốn thử vậy tại sao không thử ở Ngũ Âm Môn?”
Cậu Ngụy nói: “Lúc nghe nó thì sẽ có hiện tượng lạ, rất dễ bị phát hiện. Vì vậy, tôi mới trộm lấy nó ra, lĩnh ngộ ở thế tục”.
Ngô Bình: “Đến cái trước anh còn không lĩnh ngộ được, mà còn muốn lĩnh ngộ nó sao?”
Ngụy Tứ Long bất đắc dĩ thở dài: “Cuộc thi sát hạch ở tông môn sắp bắt đầu, mấy năm nay tôi vẫn không tiến bộ được, tôi rất lo lắng sẽ bị đoạt mất tư cách đệ tử chân truyền. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi quyết định dốc hết sức mình thử một phen!”
Ngô Bình nhìn ốc tù và đen đó rồi cười, nói: “Có thể cho tôi thử không?”