Tay của Ngô Bình bắt đầu nghịch ngợm, Đường Tử Di lập tức nũng nịu xin tha.
Vui đùa được một lúc, Ngô Bình hỏi: “Sau khi chú trở thành hội trưởng thương hội Giang Nam, mọi chuyện đều suôn sẻ chứ?”
Đường Tử Di đáp: “Vâng, mọi thứ đều thuận lợi. Chồng à, em muốn thương lượng chuyện này với anh. Việc làm ăn của thị trấn phỉ thuý vô cùng phát đạt, doanh thu tháng trước hơn mười tỷ, nhiều hiệu đá quý nổi tiếng trên thế giới đều đến thị trấn phỉ thuý để nhập hàng. Khách du lịch rất nhiều, khách sạn của chúng ta ngày nào cũng đắt khách cả”.
Ngô Bình cũng biết thị trấn phỉ thuý trở thành địa điểm chụp ảnh “check-in” của nhiều minh tinh và người nổi tiếng trên mạng. Đặc biệt là người tiêu dùng bình dân rất tin tưởng thị trấn phỉ thuý và sẵn sàng mua các sản phẩm từ phỉ thuý được bán ở đây.
Anh cười nói: “Vậy chứng minh quyết định ngày trước của chúng ta là đúng”.
Đường Tử Di bảo: “Bây giờ chúng ta cần đến Miến Điện và mua thêm phỉ thuý”.
Nghe cô ấy nhắc, Ngô Bình chợt nhớ ra một chuyện. Anh đã đào được nhiều ngọc tiên ở tiên điện Thiên Võ, còn có hơn một trăm viên đá quý. Chẳng phải những thứ này còn quý hiếm hơn cả phỉ thuý hay sao?
Anh lấy ra chín viên đá quý: “Số đá quý này có thể làm vật trấn tiệm của thị trấn phỉ thuý”.
Sau khi nhìn thấy đá quý, Đường Tử Di ngây người, lẩm bẩm: “Đá quý này phát ra linh quang!”
Ngô Bình cười nói: “Cái này không bán được đâu, xem là đồ gia truyền là được”.
Sau đó anh lại lấy một viên ngọc tiên ra. Phẩm chất ngọc tiên tốt hơn phỉ thuý rất nhiều, về lượng nước, độ trong suốt, kết cấu, đều hơn đứt phỉ thuý. Sau khi nhìn thấy nó, Đường Tử Di lại ồ lên khen ngợi.
Ngô Bình nói: “Ngọc bội tiên này mà đeo vào sẽ rất tốt cho sức khoẻ, nên giá của nó vượt xa phỉ thuý. Anh có nhiều ngọc tiên lắm, cho em hai mươi viên trước, tất cả sẽ được làm thành mặt dây chuyền để bán”.
Đường Tử Di gật đầu: “Tốt quá rồi. Có ngọc tiên, việc kinh doanh của thị trấn phỉ thuý chắc chắn sẽ bước lên một tầng cao mới. Chồng à, đặt tên cho ngọc này như thế nào nhỉ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Ngọc tiên này có nhiều màu, thống nhất gọi là Linh Ngọc đi. Màu tím thì tên Tử Linh Ngọc, đỏ thì Hồng Linh Ngọc”.
Đường Tử Di cười đáp: “Vâng, vậy tên là Linh Ngọc!”
Trò chuyện với Đường Tử Di được một lúc, Ngô Bình mới đi gặp đại thần Côn Ngô.
“Đại thần!”
Nghe tiếng, đại thần Côn Ngô mở bừng mắt: “Nhóc con, có chuyện gì?”
Ngô Bình hỏi: “Ông biết nó chứ?”
Anh lấy nhãn châu ra. Đại thần Côn Ngô vừa nhìn, nhãn châu đã trợn to: “Nhãn cầu của tà thần Lăng Thiên!”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Tà thần Lăng Thiên? Ghê gớm lắm à?”
Đại thần Côn Ngô đáp: “Tôi từng giao đấu, hắn mạnh hơn tôi một chút. Nhưng nếu tôi liều mạng hơn thì hắn cũng sẽ bị thương nặng, thậm chí là chết”.
Ngô Bình nói: “Vẫn là mạnh hơn ông thôi”.
Đại thần Côn Ngô hừ giọng: “Chẳng mạnh hơn bao nhiêu”.
Ngô Bình bảo: “Vậy tặng thứ này cho ông đấy”.