Người đàn ông ngây ra, sau đó cười khẩy, nói: “Nhóc con, mày muốn lo chuyện bao đồng sao?”
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm: “Đây là bạn học của tao, không thể nói là chuyện bao đồng”.
Người đàn ông vò đầu, cười “phì”, sau đó xòe tay với đồng bọn. Hai người đàn ông đầu trọc cao to đi về phía Ngô Bình, đưa tay định tát lên mặt cậu, muốn cho cậu bài học.
Ngô Bình đã luyện khí thành công, cậu lùi về sau theo bản năng, đồng thời giơ chân đá về phía một trong hai người đàn ông đầu trọc. Động tác của cậu như đã ăn sâu vào xương cốt, không cần suy nghĩ đã có thể thi triển.
“Bụp”.
Tên đầu trọc vạm vỡ bị đá ngã, phèo bọt mép, co giật.
Người đàn ông giật mình, đứng bật dậy, nhìn Ngô Bình chằm chằm, hỏi: “Nhóc con, mày từng luyện võ à?”
Ngô Bình không trả lời thẳng mà lạnh lùng hỏi: “Mày nghĩ sao?”
Người đàn ông hạ giọng hỏi: “Sư phụ của mày là ai?”
Ngô Bình làm gì có sư phụ, cậu nói với vẻ khinh thường: “Mày không xứng được biết”.
Người đàn ông nghiến răng, nói: “Tao thử với mày”.
Thử tức là hai bên bắt tay nhau và sau đó có thể lập tức biết được đối phương mạnh đến đâu.
Ngô Bình đâu hiểu thử là thế nào, có điều cậu cũng hiểu đại khái được ý của đối phương, cậu học theo đối phương, đưa tay ra, hai bàn tay tiếp xúc với nhau, người đàn ông liền cảm thấy như chạm phải điện, nội công thâm hậu của Ngô Bình khiến gã tê buốt cả người.
Mặt gã tái mét, gã vội vã rụt tay lại, sau đó đứng thẳng lên, cung kính hành lễ với Ngô Bình: “Xin lỗi, tôi không biết cậu là cao thủ luyện khí hậu kỳ, lúc nãy đã thất lễ rồi”.
Ngô Bình và Từ Kiêu đều ngây ra, luyện khí hậu kỳ? Cao thủ?
“Lúc nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi”. Người đàn ông đó quay sang phía Hàn Băng Nghiên, cúi người và nói xin lỗi.
Sau đó, người đàn ông lo lắng nhìn sang Ngô Bình, dáng vẻ như đang chờ bị trừng phạt.
Ngô Bình tằng hắng, nói: “Hôm nay bỏ qua vậy”.
Người đàn ông nhẹ nhõm, không uống rượu nữa mà vội vã dắt theo đàn em rời khỏi quán nướng.
Những chuyện xảy ra khiến Hàn Băng Nghiên và Trần Mậu Tông đều ngơ ngác, sao người đó lại kính trọng Ngô Bình đến vậy?
Hàn Băng Nghiên là người đầu tiên bình tĩnh lại, cô ta vội nói với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu, nếu lúc nãy không nhờ có cậu thì không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa”.
Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Chuyện nhỏ mà”. Cậu nói xong thì quay về lại chỗ ngồi của mình.
Nhưng khi cậu và Từ Kiêu vừa mới ngồi xuống thì Hàn Băng Nghiên đã cầm ly rượu tiến qua, ngồi xuống bên cạnh Ngô Bình, mỉm cười, nói: “Cậu đã cứu tôi, tôi phải mời cậu mấy ly mới được”.
Từ Kiêu cười: “Chuyện đó là tất nhiên rồi”. Cậu ta nói xong thì rót đầy bia cho Ngô Bình.