Ngô Bình xì một tiếng: “Không phải chém gió chứ cô bạn gái nào của anh cũng xinh hơn em đấy”.
Cô gái tức anh ách: “Cô bạn gái nào của anh cũng xinh hơn em á? Em không tin!”
Ngô Bình lấy điện thoại ra: “Không tin thì xem này”.
Ngô Bình mở một bức ảnh của Đường Tử Di lên, cô gái liếc nhìn một cái rồi sững người. Đường Tử Di quá đẹp, đã thế chỉ mới ngoài 20, đúng đổ tuổi đẹp nhất của con gái, so với một cô gái 17 tuổi như cô ấy thì có sức hút hơn nhiều.
“Xinh không?”, Ngô Bình đắc ý hỏi.
“Cũng được”, cô gái vẫn cứng miệng.
Ngô Bình cất điện thoại đi: “Nếu em đồng ý dạy anh thì vào khách sạn nhé”.
Cô gái suy nghĩ rồi nói: “Được, em sẽ đi theo anh”.
Ăn no uống say xong thì hai người vào khách sạn, Ngô Bình nghiêm túc lấy vở và bút ra bắt đầu học.
Cô gái hắng giọng nói: “À giới thiệu đã, em là Trần Hiểu Đồng”.
Ngô Bình: “Chào Hiểu Đồng”.
Trần Hiểu Đồng: “Anh học tập trung vào, tiếng Vân Đông khó phết đấy”.
Vì thế, Trần Hiểu Đồng dạy câu nào là Ngô Bình nói câu đó. Sau nửa tiếng dạy học, Trần Hiểu Đồng thấy rất chấn động, vì bây giờ Ngô Bình đã có thể giao tiếp cơ bản với cô ấy bằng tiếng địa phương rồi.
Hết một tiếng học, Trần Hiểu Đồng đã khô hết cả miệng, cô ấy nhấp một ngụm nước rồi nói: “Em đang định kiếm vài chục nghìn, nhưng xem ra không được rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Cô Hiểu Đồng này, cô thấy tôi học thế nào?”
Trần Hiểu Đồng giơ ngón tay cái: “Quá đỉnh!”
Tới một giờ sáng, Ngô Bình đã có thể nói tiếng Vân Đông khá tốt. Tất cả là nhờ bộ não siêu phàm của anh, sau khi đả thông kinh mạch ở đầu, trí nhớ của anh đã vượt xa người bình thường, đã thế anh còn tu luyện thần thức nên Thiệt thức và Nhĩ thức cũng giúp anh có khả năng tốt về ngôn ngữ.
Trần Hiểu Đồng đã mệt đến mức không nói được gì nữa, bụng cũng sôi ùng ục.
Ngô Bình gọi đồ ăn bên ngoài rồi nói: “Hiểu Đồng, em vất vả rồi”.
Trần Hiểu Đồng vừa lại uống nước tiếp rồi nói: “Anh đừng khách sáo, em có thu phí mà”.
Ngô Bình mỉm cười rồi hỏi cô ấy: “Trước đó em bảo bạn em bị tên Tây kia hại chết ư?”
Trần Hiểu Đồng cúi đầu xuống: “Em lớn lên ở cô nhi viện, năm bảy tuổi thì em và A Hương được một gia đình người Mỹ nhận nuôi. Người đàn ông ngoại quốc của nhà đó rất hay giở trò với bọn em nên hai đứa đã trốn khỏi đó và bắt đầu lang thang trên đường”.
“Về sau, bác Lâm ở bãi rác đã cưu mang bọn em rồi cho hai đứa đi học. Nhưng không lâu sau thì bác ấy bị bệnh, muốn chữa thì cần rất nhiều tiền, em với A Hương đều nghỉ học rồi nghĩ cách kiếm tiền”.
Ngô Bình không khỏi thấy thương cảm cho cô gái: “Hiểu Đồng, em còn nhỏ như vậy, chắc bị nhiều người bắt nạt lắm đúng không?”