Tử Phi gật mạnh đầu đáp: “Nếu không có anh thì em thực sự không biết phải làm gì nữa”.
Sau đó cô ấy đi theo Ngô Bình đến động tiên Dược tổ. Anh bảo cô ấy tu luyện ở trong động trước, còn mình thì ngày mai lại tiếp tục tham gia thi đấu.
Tử Phi nhắc nhở: “Nhà họ Ngụy điều tra được thân phận của anh xong nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản anh giành chiến thắng trong cuộc chiến ngày mai. Anh nhất định phải cẩn thận”.
Ngô Bình không coi ra gì: “Muốn ngăn cản anh không dễ như vậy đâu!”
Tử Phi vẫn chưa yên tâm: “Thế lực của nhà họ Ngụy quá lớn, tuy chưa thể một tay che trời ở Thiên Đạo Môn nhưng các trưởng lão khác đều phải nể mặt kiêng dè. Cho dù về sau anh có gia nhập Thiên Đạo Môn cũng khó tránh khỏi mưu kế hãm hại của bọn họ. Nếu anh muốn đứng vững trong Thiên Đạo Môn thì nhất định phải giành ngôi đầu bảng, trở thành đệ tử ưu tú để được đi vào Thiên Vực. Đồng thời anh cũng phải lấy được thứ gì đó đáng để Thiên Đạo Môn phải coi trọng. Được như vậy thì các trưởng lão nòng cốt và chưởng môn của Thiên Đạo Môn đều sẽ rất coi trọng anh”.
Ngô Bình dò hỏi cô ấy: “Nếu Thiên Vực quan trọng như vậy thì tại sao Thiên Đạo Môn không phái thêm nhiều người vào đó?”
Tử Phi lắc đầu đáp: “Đây chính là chuyện thứ hai khiến em lo lắng. Thiên Vực cực kỳ nguy hiểm. Ban đầu Thiên Đạo Môn đã từng phái rất đông người vào đó thăm dò, kết quả không chỉ không tìm được truyền thừa mà tất cả người được phái đi đều không có kết cục tốt đẹp. Người chết kẻ điên, một số người thì biến mất tăm, sống không thấy người chết chẳng thấy xác”.
“Sau đó Thiên Đạo Môn phát hiện chỉ có các thiên tài có vận khí phi phàm mới có cơ hội thu hoạch được lợi ích ở trong Thiên Vực. Hơn nữa mỗi người chỉ có thể đi vào Thiên Vực một lần, nếu còn vào lần thứ hai thì đều sẽ không còn sống trở ra”.
Nghe cô ấy kể, Ngô Bình cũng thấy rợn tóc gáy: “Xem ra anh phải mau chóng nâng cao thực lực”.
Trò chuyện thêm một lúc, cảm xúc của Tử Phi lại trở nên sa sút. Ngô Bình bảo cô ấy nghỉ ngơi để ổn định tâm tình. Còn anh thì uống Thánh Cốt Đan rồi tiếp tục tu luyện.
Cực Võ nói với anh nên dùng Thánh Cốt Đan sau khi tu luyện thành công Tráng Cốt Kinh thì mới có lợi hơn. Viên đan dược này do Đại Thánh thượng cổ luyện chế, trình độ luyện đan hiện giờ của anh vẫn chưa thể luyện chế ra được nó.
Anh vừa mới tu luyện xong tầng thứ năm - Thiên Cốt của Tráng Cốt Kinh, hoàn thành điều kiện cần để hấp thu Thánh Cốt Đan.
Giây phút anh nuốt viên đan dược, một nguồn sức mạnh khổng lồ xâm nhập vào cơ thể của anh, sau đó tập hợp vào trong xương, thẩm thấu vào cốt kinh, khiến xương cốt của anh thay đổi hoàn toàn.
Bấy giờ anh mới hiểu tại sao luyện xong Tráng Cốt Kinh vẫn phải uống Thánh Cốt Đan. Nếu chỉ tu luyện mỗi Tráng Cốt Kinh thì hiệu quả đem lại vẫn chưa thực sự cao. Thánh Cốt Đan mới là bước tu luyện cuối cùng, cốt kinh toàn thân thông suốt, xương cốt tiến hóa lên một mức độ cao hơn, đồng thời hoà nhập vào hệ thống năng lượng của toàn cơ thể.
Năng lượng ngày một lớn mạnh, cơn đau cũng tăng thêm khiến Ngô Bình phải cắn răng chịu đựng. Sau hơn một tiếng đồng hồ, phù văn trên xương cốt của anh đã nối liền với nhau thành một thể, lan ra khắp cơ bắp và các dây thần kinh.
Kết cấu của cốt tinh cũng càng thêm hoàn hảo, số lượng cũng tăng lên không ít. Lớp vỏ ngoài xương của anh không còn rõ ràng như trước mà hình thành nên một lớp áo giáp nhàn nhạt giống như vảy lân bé li ti, bao bọc ở ngoài cơ thể.
Vảy lân li ti này được tạo thành từ cốt tinh, phủ một lớp phù văn dày đặc vô cùng phức tạp, được gọi là Thiên Lân, có nghĩa là vảy lân Thiên Cốt! Ngô Bình khởi động Thiên Lân trên người rồi dùng kiếm ý chém thử, đốm lửa tóe lên tứ tung nhưng trên da của anh chỉ bị hằn một vệt trắng mờ mờ.
Anh không khỏi giật mình kinh ngạc: “Quá lợi hại! Không ngờ khả năng phòng ngự lại đỉnh tới vậy!”
Tâm trạng của anh trở nên tốt hơn hẳn, lại quyết định uống thêm một viên Long Lực Đan. Có kinh nghiệm từ lần trước nên lần này anh rất bình tĩnh đón nhận dược lực. Trong người anh lập tức xuất hiện thêm một con rồng nhỏ.