Xuống xe là Đường Tử Di về phòng nghỉ luôn, vất vả cả đêm, cô ấy đã mệt lử rồi.
Ngô Bình ra ngoài luyện thêm động tác, vì đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên nên anh luyện bài luyện thể cũng khác hẳn, hiệu quả cao hơn nhiều.
Chờ khi trời tờ mờ sáng, Hắc Thạch đã báo tin, mười một giờ trưa nay sứ đoàn của Đông Doanh sẽ tới Long Thành.
Ngô Bình lập tức gọi cho Lạc Trường Sinh bảo ông ta đi với mình. Dù tu vi của Lạc Trường Sinh chưa khôi phục, nhưng vẫn có cái gốc là cảnh giới Địa Tiên, có ông ta đi cùng thì anh sẽ khống chế cục diện hơn.
Lạc Trường Sinh nhận được điện thoại rồi đến Long Thành ngay.
Long Thành thuộc tỉnh Hà Đông.
Hà Đông là một mảnh đất nhiều đồi núi, Long Thành nằm ở giữa hai ngọn núi, nhân khẩu khoảng năm triệu, kinh tế đứng trong tốp năm của Vân Kinh.
Khi máy bay của Ngô Bình đáp xuống Long Thành thì đã chín rưỡi sáng. Anh rời khỏi sân bay rồi đi tới một khách sạn, vài thành viên chủ chốt của Hắc Thạch và Lạc Trường Sinh đã chờ sẵn ở đó rồi.
Anh gõ cửa một phòng nào đó, Dương Đoạn và Lâm Bạch đứng dậy: “Đội trưởng”.
Lạc Trường Sinh cũng đang ở đây, ông ta gật đầu với Ngô Bình rồi tiếp tục đọc báo.
Ngô Bình hỏi: “Bên trên có sắp xếp gì chưa?”
Lâm Bạch: “Tôi vừa nhận được danh sách thành viên của bên kia, khá hóc búa đấy”.
Ngô Bình: “Hóc búa thế nào?”
Lâm Bạch: “Trong danh sách có mấy người rất giỏi, thiên tài Kiếm Đạo Yagyuu, cao thủ thanh niên Nhẫn Thuật Ishikawa Kaito, còn một tông sư Không Thủ Đạo nữa là Kamiji. Ba người này đều là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa còn là anh tài xuất sắc nhất của Kiếm Đạo, Nhẫn Đạo và Không Thủ Đạo. Đông Doanh cử họ tới, rõ ràng là có ý đồ”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Anh nghĩ họ có ý đồ gì?”
Lâm Bạch: “Chèn ép cao thủ trẻ tuổi của Viêm Long, nếu tôi đoán không nhầm thì nhất định họ sẽ khiêu chiến khắp nơi, Hắc Thạch chúng ta sẽ được chọn đầu tiên”.
Ngô Bình cười lạnh: “Khiêu chiến ư? Thú vị đấy!”
Lâm Bạch: “Họ đến với danh nghĩa đoàn khảo sát đầu tư, nên thị trưởng thành phố sẽ dẫn người đi đón. Bên trên cũng cử một người tới để chỉ dẫn chúng ta hành động”.
Ngô Bình cau mày: “Chỉ dẫn chúng ta hành động ư? Họ không tin tôi à?”
Lâm Bạch: “Đội trưởng, đây là thủ tục thôi, cậu làm quen dần đi”.
Tuy Ngô Bình thấy không vui, nhưng cũng không làm gì được, anh trầm mặc nói: “Đi thôi”.