Sau khi bay được một khoảng, Ngô Bình đến đảo Phi Tiên.
Đảo Phi Tiên rộng hơn hai mươi ngàn kilomet vuông, đủ để xây dựng một khu dân cư tầm trung. Hiện nay hòn đảo này hoàn toàn thuộc sở hữu của Hoàng Thánh, gã là chủ sở hữu của hòn đảo, muốn làm gì thì làm ở đây.
Tâm trạng Hoàng Thánh rất tệ, lúc này gã đang ủ rũ ngồi trên ghế, có mười người phục vụ đứng trước mặt gã, ai nấy cũng đều run sợ, sợ chọc giận Hoàng Thánh tâm trạng không tốt. Họ biết rõ một khi tâm trạng người đàn ông này không tốt sẽ trút giận lên bọn họ, hầu như cứ cách vài ngày sẽ có người giúp việc nữ bị gã đánh cho chết, đánh cho tàn tật, những người bị thương đó sẽ bị gã ném thẳng xuống sông cho cá ăn.
“Hừ! Tông môn hạng nhất thì thế nào, Hoàng Thánh này sớm muộn gì cũng sẽ hưng thịnh. Chỉ cần vài năm nữa thôi, tao sẽ tự tay giết mày”, Hoàng Thánh hung dữ nói, siết chặt tay phải tựa hồ như sắp nghiền nát thứ gì đó.
Các giúp việc càng sợ, lúc này Hoàng Thành lại hỏi: “Trà đâu?”
Một người phụ trách rót trà vội vàng bưng một tách ra độ ấm vừa đủ, thận trạng đưa đến trước mặt gã.
Hoàng Thánh nhận lấy tách trà nhấp một hớp, hơi nóng, đây là độ nóng gã yêu cầu ngày thường nhưng sắc mặt gã thay đổi tức giận nói: “Tại sao lại nóng thế này? Đồ vô dụng, đi chết đi!”
Gã đánh một chưởng, sắc mặt người giúp việc bưng trà đó trắng bệch, tuyệt vọng nhắm mắt lại, những người khác cũng thầm kêu thảm.
Thế nhưng không hề có tiếng hét thê thảm nào như trong tưởng tượng, một thiếu niên cao lớn, tuấn tú đứng giữa cô giúp việc và Hoàng Thánh, giơ tay lên nắm chặt lấy tay Hoàng Thánh.
Hoàng Thánh ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi liên tục vài lần, sau đó nở nụ cười nịnh bợ: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình: “Nơi này là tài sản của nhà họ Viên, sao tôi không thể đến?”
Vẻ mặt Hoàng Thánh hơi vặn vẹo, nhưng sau đó cười nói: “À phải rồi, nơi này là tài sản của nhà họ Viên, tôi đi ngay đây, cho tôi thu dọn đồ đạc một lúc…”
Ngô Bình: “Thu dọn cái gì? Một mình anh đi là được rồi. Phải rồi, anh đến từ tông môn nào thế?”
Hoàng Thánh vội nói: “Thần Phù Môn”.
Ngô Bình: “Thần Phù Môn ở đâu?”
Hoàng Thánh: “Ở Thái Ất Tiên Giới”.
Ngô Bình gật đầu: “Có thời gian, thì ra là Thái Ất Tiên Giới”.
Sau đó cậu sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hoàng Thánh, anh bảo Trương Tư Lộ giết dì tôi – Dương Thanh Ngâm, anh định chịu trách nhiệm chuyện này thế nào?”
Hoàng Thánh sợ tái mặt, run giọng nói: “Công tử, chuyện này quả thực là tôi không đúng, nhưng người không biết thì không có tội, tôi không biết Dương Thanh Ngâm là dì của cậu. Nếu tôi biết thì có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám làm thế”.
Ngô Bình cười nhạo: “Làm sai thì phải trả giá, cho anh hai lựa chọn, một là phế bỏ tu vi, hai là trả một số tiền bồi thường khiến tôi hài lòng”.
Hoàng Thánh gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Tôi đồng ý bồi thường”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đưa tiền cũng được, anh định bồi thường bao nhiêu?”
Hoàng Thánh biết nếu gã nói ít có lẽ sẽ chọc giận Ngô Bình, lập tức cắn răng nói: “Mấy năm nay tôi có chút tích lũy, sẵn sàng lấy hết ra bồi thường”.
Ngô Bình: “Toàn bộ là bao nhiêu?”
Hoàng Thánh nói: “Khoảng một trăm mấy ngàn tiền Tiên và một ít đồ linh tinh”.
Nói rồi gã cởi một món trang sức trên thắt lưng xuống, đây là một món pháp khí chứa đồ, tất cả những gì gã có đều ở trong này.