Ngô Bình hỏi: “Chú có chuyện gì thế ạ?”
Chu Truyền Võ đáp: “Không có gì, là chuyện công việc thôi”.
Chu Viễn Sơn hỏi: “Công việc làm sao? Con bị đày vào lãnh cung à?”
Sau đó, Chu Viễn Sơn nói với Ngô Bình: “Chuyện là vậy, Truyền Võ không có cơ nên bị chuyển tới cơ quan khác của tỉnh, nói trắng ra thì chuyển đến đó thì không còn cơ hội thăng tiến nữa. Nhưng thế cũng tốt, làm quan chức vất vả lắm, hay con từ chức đi rồi về lo công ty nhà mình”.
Chu Truyền Võ hờ hững nói: “Bố, con vẫn muốn làm gì đó thiết thực một chút, vất vả không sao cả, thu nhập cũng không thành vấn đề, dẫu sao nhà mình cũng thiếu gì tiền”.
Chu Viễn Sơn lắc đầu: “Con thật là! Nếu con nghe bố đi ngoại giao từ sớm thì đâu đến nỗi này”.
Chu Thanh Nghiên nói với Ngô Bình: “Bố em luôn nói phải vươn lên bằng thực lực, xem ra bố quyết định sai rồi”.
Ngô Bình nghe thấy thế thì càng thêm khâm phục chí hướng của Chu Truyền Võ, anh suy nghĩ rồi nói: “Hôm nào chú rảnh, chúng ta lên tỉnh một chuyến được không ạ?”
Chu Truyền Võ ngẩn ra hỏi: “Có việc gì thế?”
Ngô Bình: “Cháu từng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, mấy hôm nữa phải tái khám”.
Chu Truyền Võ chấn động, lập tức hiểu ý của Ngô Bình. Ông cả và ông hai nhà họ Từ đều là các quan chức cấp cao của tỉnh, nếu ông ấy có thể gặp họ thì tương lai sáng rồi.
Chu Truyền Võ nhìn Ngô Bình rồi vội hỏi: “Không biết ông hai có gặp chú không nhỉ?”
Ngô Bình cười đáp: “Hỏi là biết ngay mà chú”.
Vì thế, Ngô Bình đã lấy máy gọi cho Từ Quý Phi luôn, chào hỏi vài ba câu xong thì anh nói: “Anh ba, mấy hôm nữa em sẽ đến khám lại cho bố anh, anh xem hôm nào được nhé!”
Từ Quý Phi cười đáp: “Hôm nào cũng được. À, ngày kia là tới ngày họp gia đình nhà anh, hôm đó anh cũng về nhà. Nếu chú rảnh thì hôm đó đến nhé, vừa hay anh em mình gặp nhau luôn”.
Ngô Bình: “Vâng, vậy ngày kia nhé ạ. Anh ba, em muốn dẫn một người theo, chú ấy là thị trưởng thành phố Vân Đỉnh”.
Từ Quý Phi nói: “Được, nhưng anh cả nhà anh hơi nóng tính, chú phải tìm lý do nào cho hợp lý nhé”.
Ngô Bình cười đáp: “Vâng”.
Anh ngắt máy rồi nói: “Chú, ngày kia chúng ta lên tỉnh nhé”.
Chu Truyền Võ hít sâu một hơi rồi nói: “Ngô Bình, cảm ơn cháu”.
“Có gì đâu ạ, nhưng chú phải nghĩ một lý do bắt buộc phải gặp ông lớn nhà đó nhé ạ”, Ngô Bình nói.
Chu Truyền Võ gật đầu: “Chú biết rồi, để chú nghĩ”.
Tán ngẫu thêm vài câu, Ngô Bình đã đi ra sân sau luyện võ. Sau nhiều ngày luyện tập, hai tiểu long ở chân anh cũng dần hoàn thiện hơn, anh có cảm giác chúng sắp đột phá rồi nên cần tăng cường tập luyện.