Ngô Bình đến từ vũ trụ phụ nên anh cảm thấy có một sự gần gũi đặc biệt với mọi loại cây cối hoa cỏ trong vũ trụ chính, bởi vì anh cảm thấy chúng rất chân thực, tràn đầy sức sống và sinh lực.
Lúc này, giọng nói của Hoa Kiến Thành từ bộ đàm trên người Diêu Cương truyền đến: "Tìm Ngô tiên sinh, nhanh lên!"
Diêu Cương sửng sốt, biết nhất định đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, vội vàng mở bộ đàm lên, nói: "Ngô tiên sinh đang ở bên cạnh tôi".
"Ngô tiên sinh, xin hãy đến KTV một chuyến, chết người rồi!"
Tính mạng con người là vô cùng quan trọng, chưa kể đến việc khách của KTV này tuyệt đối không phải người bình thường. Nếu có người chết ở đây, khách sạn sẽ gặp phiền phức, có thể sẽ phải đóng cửa.
Diêu Cương vội vàng dẫn Ngô Bình đến trước tòa nhà màu trắng, nơi Hoa Kiến Thành đã đợi sẵn. Sắc mặt ông ta tái nhợt, nhỏ giọng khẩn trương nói: "Ngô tiên sinh, con trai của Lư soái là Lư Thần bị thương nặng, có vẻ như cậu ta sắp chết! Ngô tiên sinh biết y thuật, nhất định phải cứu cậu ta, nếu không khách sạn của chúng ta coi như tiêu đời!"
Ngô Bình nhíu mày: "Lư Thần này thân phận không đơn giản, làm sao lại bị thương?"
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Hoa Kiến Thành nghiến răng nghiến lợi nói: "Một tên khốn uống quá nhiều và không còn tỉnh táo nên đã đánh Lư Thần bằng một cái gạt tàn. Vệ sĩ của Lư Thần lúc đó đang ở xa, khi họ đến thì cậu ta đã sắp chết!"
Họ đi vào một phòng riêng trong khu KTV, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi nằm trên sàn, đầu bê bết máu, hơi thở yếu ớt, bên cạnh là hai cao thủ luyện Khí cấp năm trở lên đang bảo vệ người này.
Sát khí tỏa ra từ mắt hai cao thủ, bọn họ hung hãn quét mắt nhìn những người xung quanh. Dưới chân là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, bị thương nặng sắp chết, có vẻ như vừa bị bọn họ đánh.
Không cần hỏi cũng biết người bị thương nặng này là người đã làm Lư Thần bị thương. Và người thanh niên đầu đầy máu là con trai của Lư soái, Lư Thần.
Ngô Bình muốn tiến lại gần, nhưng hai cao thủ ngay lập tức ngăn anh lại. Hoa Kiến Thành vội vã nói: "Hai vị, đây là bác sĩ Ngô, xin hãy để bác sĩ vào xem qua".
Nghe nói Ngô Bình là bác sĩ, cả hai cao thủ liền lui ra hai bên.
Ngô Bình ngồi xổm bên cạnh Lư Thần. Đầu tiên anh quan sát vết thương, sau đó bắt mạch rồi ấn tay lên đầu cậu ta.
Sau vài lần ấn như vậy, hơi thở của Lư Thần đã trở lại bình thường. Sau đó, anh nhờ Hoa Kiến Thành mang một bộ kim châm cứu đến để anh trị liệu cho Lư Thần.
Sau vài mũi châm, Lư Thần mở mắt ra, Ngô Bình lại vỗ vào đỉnh đầu cậu ta. Cậu ta phun ra một ngụm máu và tỉnh táo lại.
Hai cao thủ mừng rỡ: "Thiếu soái không sao chứ?"
Lư Thần liếc nhìn tay vệ sĩ và hỏi: "Ai đã cứu tôi?"
Hoa Kiến Thành vui mừng khôn xiết, vội nói: "Đó là bác sĩ Ngô".
Lư Thần ngay lập tức đứng dậy và vái Ngô Bình một vái: "Cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng!"
Ngô Bình bình thản đáp: "Không có gì."
Lư Thần nhìn lại người đã đánh mình, anh ta bị thương rất nặng. Lư Thần bình tĩnh nói: "Nhờ bác sĩ Ngô chữa cho cả hắn ta".
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là được".