Ông chủ kia liếc mắt nhìn rồi cười đáp: “Ông trẻ hiện giờ có lẽ đang ở quán rượu Hoàng Tân. Ông trẻ hay mời bạn bè đến đó ăn cơm. Cậu thử đến đó xem xem, nếu may mắn có thể gặp được”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Tôi nhớ quán rượu Hoàng Tân ở phía trước đúng không?”
Ông chủ: “Đi thẳng tới ngã tư phía trước rồi rẽ phải là đến”.
Ngô Bình lập tức đứng dậy, đặt hai trăm tệ xuống rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ông chủ, ông làm cho tôi mấy món đi nhé, lát tôi quay lại”.
Anh lên xe đi thêm hơn một cây số nữa là nhìn thấy một quán rượu trước cửa đỗ đầy xe, đèn điện sáng choang.
Ngô Bình dừng xe lại, đằng trước cửa có mấy thanh niên đang hút thuốc lá phì phèo và cười nói ồn ào. Thấy Ngô Bình đi tới, một tên nói: “Người anh em, hôm nay ông trẻ bao cả quán, đi quán khác đi”.
Ngô Bình tươi cười, đưa ra một điếu thuốc, nói: “Người anh em, nói giúp tôi một câu, tôi tới tìm ông trẻ có chút việc”.
Tên kia thấy thuốc lá Ngô Bình đưa là loại một trăm tệ một hộp thì nhận lấy rồi hỏi: “Tìm ông trẻ có việc sao?”
Ngô Bình: “Thứ ông trẻ cần, tôi đã tìm được rồi đây”.
Gã thanh niên gật đầu đáp: “Được, để tôi lên hỏi”.
Sau đó gã đi lên lầu, mấy phút sau đã quay lại nói: “Ông trẻ cho phép anh lên lầu”.
Ngô Bình đi theo gã thanh niên lên tầng ba của quán rượu. Đó là một gian phòng rất lớn, trong phòng có hơn chục người, đa số đều còn trẻ, còn có vài người độ tuổi chỉ cỡ thiếu niên và hai người trung niên.
Đám người này đang chè chén vô cùng ồn ào. Trong đó có một thanh niên trông còn rất trẻ, để tóc dài, gầy gầy, miệng ngậm điếu thuốc vừa nhìn là biết hạng công tử bột quần là áo lượt. Thanh niên đó nói với đám người xung quanh: “Ăn uống nhanh lên, lát nữa ông đây còn phải đi tận hưởng “chiến lợi phẩm” mới bắt được hôm nay. Mẹ nó, quá đẹp, huyện của chúng ta làm gì có ai đẹp như cô ấy”.
“Ha ha, ông trẻ, lần này số hên quá. Lát nữa phải mềm mỏng dịu dàng một chút, đừng làm tổn thương mỹ nhân đấy”, một gã đàn ông trung niên nói bằng giọng thô bỉ.
Gã thanh niên được gọi là “ông trẻ” lúc này đã chú ý đến Ngô Bình. Cậu ta nghi hoặc soi xét anh một lượt rồi hỏi: “Là anh tới tìm tôi sao?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Là ông trẻ đó sao?”
Gã thanh niên đứng dậy đáp: “Hình như tôi không quen anh”.
Ngô Bình: “Trước đây thì không, nhưng giờ sẽ lập tức quen ngay thôi”.
Ông trẻ cau mày đáp: “Mẹ kiếp, không quen biết gì mà đòi đến gặp tao? Đao Tử, cho nó một trận!”
Một thanh niên đứng lên từ bên cạnh ông trẻ. Gã thanh niên này cao chừng một mét tám mươi lăm, trông vô cùng hung hãn. Hắn chỉ mặc độc một chiếc áo ba lỗ, trên người xăm trổ chằng chịt. Hắn ta đứng dậy rồi lao về phía Ngô Bình, vươn tay định nhắm vào đầu anh.