Ngô Bình nói: “Đây là chuyện của tôi. Cô chỉ cần đưa tôi đến đó là được”.
Vân Thường bảo: “Tôi cần biết thân phận và tên của anh”.
Ngô Bình trả lời: “Cô chỉ cần nói tôi tên là Ngô Bình, là cô nhi ở vũ trụ Minh Cổ. Cách đây không lâu Liễu trưởng lão phát hiện ra tư chất của tôi rất tốt nên nhận tôi làm đệ tử”.
Vân Thường nói: “Ở Huyền Minh Giáo, Liễu trưởng lão cũng chỉ là một trưởng lão bình thường. Làm đệ tử của ông ấy, anh sẽ không nhận được nhiều lợi ích”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi chỉ cần một thân phận có chỗ đứng ở vũ trụ Minh Cổ”.
Vân Thường không nhiều lời nữa, lập tức đưa Ngô Bình đến trước cổng vận chuyển. Cô ta lấy một linh thạch của vũ trụ Minh Cổ ném vào trận vận chuyển, sau đó cùng Ngô Bình bước vào.
Một luồng sáng loé lên, cơ thể Ngô Bình bay lơ lửng, vô số tia sáng xung quanh anh méo mó biến dạng, đan xen vào nhau thành một không gian kỳ ảo. Không gian biến hoá khó lường, ý thức của Ngô Bình đã có phần tách khỏi cơ thể.
Cảm thấy đã trôi qua rất lâu, cơ thể anh chìm xuống, luồng sức mạnh khủng khiếp bao phủ anh. Ngô Bình hừ giọng, cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bên tai anh vang lên giọng của Vân Thường: “Chúng ta đến vũ trụ Minh Cổ rồi”.
Nói đoạn, cô ta kéo Ngô Bình ra khỏi trận vận chuyển. Ở bên ngoài có hai đệ tử của Huyền Minh Giáo phụ trách canh giữ trận vận chuyển. Khi họ nhìn thấy Vân Thường, một trong hai bèn cười hỏi: “Vân sư tỷ, sao lại quay về rồi?”
Vân Thường nói: “Liễu trưởng lão bảo chị đưa đệ tử của ông ấy về đây”.
Hai người họ nhìn về phía Ngô Bình, đều cảm thấy anh rất lạ mặt.
Vân Thường vội giải thích: “Đây là đệ tử mà Liễu trưởng lão mới nhận, tên là Ngô Bình”.
Tuy Liễu trưởng lão chỉ là trưởng lão bình thường, nhưng Ngô Bình nói sao đi nữa cũng là đệ tử thân truyền, địa vị cao hơn Vân Thường, dĩ nhiên cũng cao hơn hẳn hai tu sĩ trông coi trận vận chuyển này.
Hai người họ lập tức khách sáo nói: “Ra là Ngô sư huynh. Hân hạnh, hân hạnh!”
Ngô Bình khẽ gật đầu, không nói gì.
Hai người bước ra khỏi cổng. Bên ngoài cực kỳ rộng lớn, có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ qua lại.
Anh hỏi: “Nơi này chính là Huyền Minh Giáo?”
Vân Thường đáp: “Nơi này là ngoại vi của Huyền Minh Giáo, đa số là đệ tử tạp dịch và đệ tử ghi danh, vậy nên ở đây thân phận của anh rất cao, không cần để ý người khác. Đệ tử thân truyền xưa nay rất kiêu ngạo”.
Ngô Bình nói: “Ừ. Tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một lát trước đã. Tôi cần làm quen một chút”.
Vân Thường lộ vẻ hả hê: “Tôi còn tưởng anh không có cảm giác chứ”.
Ở ngay phía trước có một lương đình, Ngô Bình ngồi xuống, lúc hít thở, linh khí xung quanh đã tụ hội về cơ thể anh.
Anh nhẹ nhàng bảo: “Tôi cần công pháp của nơi này”.
Nơi đây là vũ trụ Đạo cảnh, khác hẳn vũ trụ Chấn Đán. Mọi công pháp mà anh tu luyện trước đó đều vô nghĩa, Đại Đạo chí tôn của anh cũng không thể phát huy tác dụng ở đây. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là thực lực của anh yếu kém. Chỉ cần muốn, anh vẫn có thể dễ dàng giết chết Vân Thường, dù sao thì đại trận vũ trụ trong cơ thể anh cũng rất ghê gớm. Nhưng bất luận ra sao, anh cũng cần công pháp của vũ trụ Minh Cổ, xây dựng hệ thống sức mạnh mới trong cơ thể.
Vân Thường nói: “Tuy anh dùng thân phận đệ tử của Liễu trưởng lão, nhưng vẫn chưa chính thức đăng ký ở Huyền Minh Giáo. Lát nữa tôi sẽ dẫn anh đến điện người mới để đăng ký. Đến lúc ấy, anh sẽ nhận được công pháp sơ cấp mà đệ tử chân truyền có thể tu luyện”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao chỉ đưa công pháp sơ cấp?”