Diệp Huyền mừng rỡ: "Cảm ơn tiền bối!"
Không lâu sau, Đường Băng Vân tới tìm anh. Nhìn thấy Diệp Huyền, Đường Băng Vân cũng nhận ra anh ta rồi hỏi: "Cậu chủ Diệp, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?"
Diệp Huyền vội vã đứng dậy đáp: "Cô chủ Đường, tôi tới tìm tiền bối tôi. Hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa".
Diệp Huyền không muốn ở đó làm bóng đèn phá đám hai người họ nên vội vã cáo từ.
Diệp Huyền vừa đi khỏi, Đường Băng Vân hỏi: "Đường An đang hỏi khi nào anh có thể đưa đan dược cho anh ấy".
Ngô Bình: "Sáng anh về huyện Minh Dương, ngày mai có thể giao đan dược cho anh ấy".
Đường Băng Vân: "Vậy được, để em chuyển lời. Đường Lâu bên này đã không còn vấn đề gì đáng ngại, anh cứ yên tâm về đi".
Ngô Bình: "Được, có việc gì lập tức liên lạc với anh".
Đường Băng Vân: "Vậy để em tiễn anh ra sân bay".
Ngô Bình không từ chối, vừa tiện anh có một số chuyện cần bàn với Đường Băng Vân trên đường đi.
Ngô Bình thu xếp một chút, sau đó xách túi đồ cùng Đường Băng Vân ra sân bay. Trên đường đi, hai người họ bàn về kế hoạch tương lai. Đồng thời thống nhất sẽ về Đường Môn sớm một ngày để tham gia bữa tiệc.
Chỉ một lát sau, máy bay cất cánh bay về phía huyện Minh Dương. Ở huyện Minh Dương có một sân bay quân dụng nhỏ. Máy bay của Ngô Bình đáp xuống ở đó.
Cương Tử lái xe đến đón anh. Sau khi lên xe, anh hỏi: "Trong nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Cương Tử: "Tất cả đều bình thường. Cậu chủ, tuần sau tôi kết hôn. Cậu chủ nhớ đến dự đấy nhé".
Ngô Bình cười đáp: "Tôi đương nhiên phải tới rồi. Hôm nay là thứ năm, vẫn còn ba ngày nữa. Cậu nhanh chóng về nhà chuẩn bị đi".
Cương Tử cười đáp: "Không cần đâu, bố mẹ tôi đã ở bên đó rồi, họ bảo tôi hôm sau về cũng được".
Ngô Bình gật đầu: "Cũng được. Cậu có đủ tiền tổ chức hôn lễ chưa?"
Cương Tử gãi đầu đáp: "Đủ rồi ạ, tiền cậu chủ cho tôi mới dùng một phần nhỏ".
Ngô Bình: "Người ta gả con gái cho cậu, cậu không được để người ta thiệt thòi. Cô ấy thích gì thì cứ mua cho cô ấy, tiền thiếu thì cứ tìm tôi".
Cương Tử cười ngốc nghếch đáp: "Cậu chủ, tôi và Tân Nguyệt đã bàn bạc rồi. Hôn lễ sẽ tổ chức ở hai nơi. Một cái tổ chức ở nhà cũ của tôi, một cái ở nhà mới. Hôn lễ ở nhà mới sẽ có cả họ hàng cô ấy tới dự".
Ngô Bình: "Tính toán vậy cũng tốt, thuận cả hai bên".
Sau khi về đến nhà, Ngô Bình mới biết Ngô Mi đã được ông nội phái người tới đón đi Vân Đông rồi. Nói là ở đó chơi hai hôm, tối mai mới về. Ngô Bình cũng không quản chuyện này, anh chào ông bà ngoại một tiếng rồi quay lại nhà kho của mình.
Có một số thứ anh còn đang nghiên cứu dang dở, giờ sẽ lấy ra xem kỹ. Anh bỏ cái đỉnh bằng đá ra xem. Từ bên trong cái đỉnh bằng đá này toả ra một chùm tia sáng bảy màu. Ngô Bình không biết bên trong là thứ gì, và cũng chưa từng dám mở ra.
Ngô Bình lật qua lật lại cái đỉnh