Lần này, Ngô Bình thống nhất truyền cho họ bài luyện thể với 24 chiêu thức. Sáng hôm nay, anh sẽ truyền cho họ bốn chiêu thức trước.
Mọi người đều chuyên tâm tu luyện, tu vi của mọi người khác nhau, thấp thì ở cảnh giới Khí, cao thì Nhân Tiên.
Sau đó, anh dặn Phí Liêm trông chừng mọi người, không cho ai lơ là. Mọi người đều sợ Phí Liêm nên ai nấy đều tích cực tập luyện.
Đường Băng Vân đứng một bên xem rồi nói: “Anh bảo sẽ truyền thuật ám sát cho họ cơ mà?”
Ngô Bình: “Anh chưa hiểu rõ về họ lắm, giờ cần tìm hiểu đã. Đi thôi, bọn mình đi ăn”.
Đường Băng Vân: “Đi ăn á?”
Ngô Bình: “Ừ, anh sẽ cho em thấy thế nào là sức ăn kinh hồn”.
Khi Ngô Bình gọi Lý Huyền Bá tới, Đường Băng Vân ngạc nhiên vì thấy anh ta đã cao hơn.
Lý Huyền Bá ngoan ngoãn đứng sau lưng Ngô Bình, anh hỏi: “Huyền Bá, gần đây có nhà hàng nào ngon không?”
Lý Huyền Bá đáp: “Có một quán ăn sáng ngon lắm ạ, mỗi tội hơi đắt xíu”.
Ngô Bình: “Đắt rẻ không quan trọng, đi, chúng ta đi ăn sáng thôi”.
Khi họ đi tới quán đó thì thấy quán không rộng lắm, cùng lắm chỉ chứa được mười lăm, mười sáu khách.
Nhóm Ngô Bình đến rất sớm nên bên trong chưa có ai.
Lý Huyền Bá: “Ông chủ, cho mười khay sủi cảo tôm, mười khay bánh nướng vị hải sản, mười khay bánh bao xá xíu, mười khay bánh canh”.
Chủ quán nghe xong thì phát hoảng nên chạy tới hỏi lại: “Các anh gọi nhiều thế thì có ăn hết được không?”
Ngô Bình nói: “Ông chủ, anh ta ăn khoẻ lắm, ông cứ mang đồ lên đi, nhớ nhanh tay một chút, tôi sẽ trả thêm tiền cho”.
Chủ quán thấy được trả thêm tiền thì vâng dạ rồi mang đồ lên ngay, Ngô Bình và Đường Băng Vân ngồi đối diện nhau, mỗi người hai khay bánh canh và một bát cháo tôm.
Lý Huyền Bá thì khác, anh ta ăn mỗi cái bánh chỉ với một miếng, thậm chí còn không thèm nhai, đảo lưỡi cái rồi nuốt luôn xuống bụng.
Anh ta chỉ mất mươi giây là ăn hết một khay bánh cánh, sau đó đổi sang khay khác. Chẳng mấy chốc, bên cạnh anh ta đã chất đầy khay trống, xếp lên một tầng cao.
Ông chủ vừa mừng vừa ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng giục người hấp bánh mang lên. Nhưng tốc độ mang đồ ăn ra vẫn không kịp với sức ăn của Lý Huyền Bá.
Chủ quán thấy thế thì càng đẩy nhanh tốc độ hơn, các khách đến sau bị gạt hết sang một bên, giờ ông ấy chỉ chuyên tâm phục vụ một mình Lý Huyền Bá.
Lý Huyền Bá ăn hơn bốn mươi phút mà đã hết năm trăm khay bánh tôm, ba trăm khay bánh nướng, 180 khay bánh canh, 24 bánh xá xíu, ngoài ra còn thêm mười bát canh hải sản và một trăm quả trứng gà luộc nữa.
Lúc này, cuối cùng thì Lý Huyền Bá cũng thấy no bụng, anh ta hài lòng xoa bụng rồi ngại ngùng nói: “Cậu chủ, bữa này tôi phải ăn hết cả chục nghìn mất, tốn kém quá!”
Ngô Bình: “Anh nhớ là sau này luôn phải ăn no”.
Lý Huyền Bá gật đầu: “Vâng”.