Chủ tướng của lộ quân 5 ngơ ngác nhìn theo, không khỏi tấm tắc khen ngợi: “Thật là anh dũng. Vị tướng này tên là gì?”
Có người đáp: “Thưa tướng quân, cậu ta là thống lĩnh của binh đoàn 10, lộ quân 15, tên là Ngô Tiểu Bình!”
Chủ tướng cười phá lên: “Ngô Tiểu Bình hay lắm! Các anh em xông lên, giết đi!”
Chủ tướng Thần tộc thấy thế thì hoảng hốt, có mười người cầm theo bình vàng lập tức mở nắp bình ra. Ngay sau đó, mười tia sáng đen bay lên, ngưng tụ thành một đám mây đen khổng lồ giữa không trung rồi tạo ra mười con rối Ma Thần cao hàng chục nghìn trượng. Thực lực của đám con rối Ma Thần này tương đương với cao thủ cảnh giới Đạo Tổ. Đây chính là con át chủ bài của đại quân Thần tộc!
Ngô Bình thấy con rối Ma Thần xuất hiện, cũng lắc mình một cái hóa thành người khổng lồ cao hàng chục nghìn trượng, bay vút lên đá vào con rối Ma Thần. Cú đá trời giáng này khiến con rối không kịp tránh né, bị đá trúng đầu.
“Răng rắc!”
Cái đầu con rối bị anh đá lệch sang một bên, trên cổ xuất hiện vết nứt rõ nét.
Chủ tướng kinh ngạc hít một hơi khí lạnh, thốt lên: “Sức mạnh quá khủng bố!”
Sau đó Ngô Bình nhắm tới sau lưng của con rối Ma Thần, tung chưởng đánh vào sau ót nó. Sức mạnh hỗn loạn đánh vào khiến gương mặt của con rối trở nên méo mó, mắt miệng xiêu vẹo rồi ngã lăn ra đất. Bên trong cơ thể của con rối cũng có trận pháp trật tự điều khiển. Một khi bị sức mạnh hỗn loạn phá hỏng, con rối cũng sẽ mất đi tác dụng.
“Ầm ầm!”
Cơ thể to lớn của con rối Ma Thần đổ rầm xuống đất. Quân lính Tiên Giới vui sướng hò reo.
Thần tộc khiếp hãi, vội vàng phái ra một nhóm cao thủ để ám sát Ngô Bình. Nhưng tất cả đều vô ích. Anh thong thả cứ như vào chốn không người, tay nhanh thoăn thoắt đánh bại hết mười con rối Ma Thần, khiến chúng ngã rạp ra đất. Cho dù đám con rối ấy phun lửa hay tung đòn đều không tồn tại nổi quá ba chiêu thức.
Trong lúc chiến đấu, Ngô Bình phát hiện kim loại đúc nên con rối Ma Thần đều vô cùng quý hiếm, bên trong còn có rất nhiều cơ quan trận pháp. Anh bèn cất hết toàn bộ con rối đã bị mình đánh bại vào trong Động Thiên của mình.
Thần tộc vô cùng giận dữ. Nhân tộc quá đáng, đánh bại con rối còn cướp hết đi!
Nhưng bọn họ có tức giận đến mấy cũng không làm gì được. Đại quân do Ngô Bình dẫn đầu đã cắt đứt đường lui của đại quân Thần tộc. Bọn chúng bị tấn công ở cả hai đầu, nhanh chóng thua tan tát không còn mảnh giáp.
Đại quân Thần tộc thấy nếu còn không chạy thì sẽ bị diệt sạch, bấy giờ mới hoảng loạn thu binh chạy trốn.
Ngô Bình định dẫn quân đuổi theo lại bị chủ tướng binh đoàn 5 lên tiếng ngăn cản: “Ngô thống lĩnh đừng đuổi cùng giết tận, để bọn chúng chạy đi”.
Anh nhìn lại đối phương, chắp tay hành lễ: “Chào tướng quân”.
Đối phương cười nói: “Tôi là chủ tướng của lộ quân 5, tên là Du Trường Tín”.
Ngô Bình đáp: “Tôi nghe lệnh đến cứu viện, may mà vẫn kịp”.
Du Trường Tín gật đầu bảo: “Ngô thống lĩnh, phần lớn Thần tộc ở đây đều do binh đoàn các cậu giết. Các cậu dọn chiến trường đi”.
Quân công của triều đình được tính dựa vào đầu người. Ai chém được nhiều đầu người thì công lao càng lớn. Ngô Bình dẫn quân đến giải vây khiến Du Trường Tín vô cùng biết ơn, tự nguyện để anh dọn chiến trường trước.