Đường Băng Vân: "Cuối thời Nguyên đầu thời Minh, có một vị được gọi là võ đạo chí tôn từng đứng đầu giang hồ, làm minh chủ võ lâm mười năm liền. Chu Nguyên Chương ngồi được lên ngai vàng, một nửa công lao là của người đó. Người đời gọi là Vũ Hoàng Đế, có thể sánh ngang hàng với Chu Nguyên Chương.
Ngô Bình kinh ngạc: "Lợi hại đến vậy sao? Rồi sau này thì sao? Người đó có còn sống không?"
Đường Băng Vân lắc đầu: "Năm thứ hai sau khi Chu Nguyên Chương đăng cơ là người này đã mất tích rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác. Giang hồ đồn rằng Chu Nguyên Chương hại chết ông ấy, nhưng chưa từng có bằng chứng rõ ràng".
Ngô Bình: "Trịnh Luân này được gọi là Tiểu Vũ Hoàng, đúng là rất giỏi".
Đường Băng Vân: "Đúng vậy, ông nội nói ông ta có khả năng trở thành Võ Tiên ấy chứ".
Ngô Bình kinh ngạc, anh đương nhiên biết Võ Tiên là gì. Võ Tiên lấy Võ đạo làm chủ, chủ yếu tu luyện sức mạnh cơ thể, thực lực vô cùng đáng sợ.
Võ Tiên lại chia thành Võ Địa Tiên, Võ Thiên Tiên. Bình thường mà nói, nếu cùng một cảnh giới thì Võ Địa Tiên mạnh hơn Địa Tiên bình thường rất nhiều.
"Ban nãy anh đã quan sát rồi, Trịnh Luân này nội trong một năm tới sẽ có thể đột phá cảnh giới, trở thành Võ Địa Tiên", Ngô Bình nói.
Đường Băng Vân cau mày: "Nhanh vậy sao? Thế thì phiền to rồi, Đường Lâu lại có thêm một kẻ địch mạnh".
Ngô Bình lấy làm lạ: “Trịnh Luân này dù không giúp nhà họ Đường thì cũng không đến nỗi trở mặt thành thù chứ?”
Đường Băng Vân thở dài: “Là do anh chưa biết đó thôi, chùa Đại Thiền vẫn luôn muốn vươn tay đến cả Thiên Kinh, hơn nữa Trịnh Luân chính là người đại diện cho họ làm việc đó. Nếu chùa Đại Thiền nhắm vào nhà họ Đường thì sẽ còn rắc rối to”.
Cô ấy nói tiếp: “Cao thủ chùa Đại Thiền đa số là tăng nhân, không tiện tham gia việc đấu đá như thế này. Còn những đệ tử không phải tăng nhân thì có không ít người tòng quân, thậm chí còn có rất nhiều người ở trong Thần Võ Ti và Thiên Long. Trong số những người đó, Trịnh Luân là người có tu vi cao nhất, cho nên được gọi là đại sư huynh trong số các đệ tử”.
Ngô Bình nghe đến đây thì đã hiểu ra vấn đề, anh nói: “Xem ra dã tâm của Trịnh Luân này rất lớn, ông ta muốn mượn danh chùa Đại Thiền để xây dựng nên đế chế của mình”.
Đường Băng Vân gật đầu: “Cho nên ông ta còn đáng sợ hơn Phong Tiên và Vu Vương”.
Một lát sau, Đường Thiên Tuyệt lên bục phát biểu vài câu sau đó chính thức cắt băng khánh thành. Ngô Bình là một cổ đông chính trong đó nên cũng tham gia.
Không biết có phải là do có sự tham dự của Đường Thiên Tuyệt và chiến thần Lăng Thiên không mà lễ cắt băng khánh thành diễn ra vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì bất thường xảy ra.
Sau khi buổi lễ kết thúc, khách khứa lục tục ra về.
Đợi khách khứa đi về hết, Đường Thiên Tuyệt gọi Ngô Bình và Đường Băng Vân tới phòng khách, nói rằng có điều muốn nói với họ.
Đường Băng Vân rót trà cho ông nội, sau đó ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Đường Thiên Tuyệt rất vui, trên gương mặt thường trực nụ cười. Ông ấy hỏi: “Ngô Bình, Đông Hoàng ở chỗ cháu vẫn tốt chứ?”
Ngô Bình gật đầu: “Vẫn tốt ạ, nó đổi đồ cho cháu mấy lần rồi. Cháu đang muốn hỏi ông mấy thứ đồ trên người nó từ đâu ra vậy?”
Đường Thiên Tuyệt cười khổ: “Mặc dù ông ở bên cạnh nó rất lâu rồi nhưng cũng không biết những thứ đó từ đâu mà có”.