Lúc này, không gian lại méo mó, không gian thứ ba bị giấu kín xuất hiện trước mặt anh. Đấy là một hang động lớn hơn nữa, bên trong có một cái hồ tự nhiên được tạo ra từ thạch nhũ, trong hồ có một bức tượng ngọc của một cô gái xinh đẹp, mắt mày sắc sảo, thân hình cân đối, khiến ai nhìn thấy cũng không muốn rời mắt.
Trên bức tượng ngọc có một cột thạch nhũ khổng lồ treo lơ lửng, không ngừng nhỏ thạch nhũ màu trắng xuống, toát ra mùi hương thanh khiết.
Lạc Thiên trợn tròn mắt, hỏi: “Anh, đây là tượng ngọc mỹ nữ sao?”
Ngô Bình tiến lại gần quan sát, phát hiện trong tượng ngọc đã hình thành lục phủ ngũ tạng, mạch máu, chỉ là chưa hoàn thiện thôi.
Anh cười, nói: “Không biết tại sao bức tượng ngọc này lại có linh tính, thêm thời gian nữa thì cô ấy sẽ biến thành người thật”.
Lạc Thiên vò tay: “Anh, vậy chúng ta chuyển cô ấy về nhà ngắm đi”.
Ngô Bình cười, nhìn cậu bé và nói: “Nhưng nếu chuyển đi thì cả đời này cô ấy cũng không thể thành người được. Chúng ta đi thôi, để cô ấy tiếp tục ở lại đây, sớm ngày được thành người”.
Lạc Thiên cười, nói: “Nghe theo anh vậy”.
Sau đó cậu bé nghịch ngợm chạy đến trước tượng ngọc, nói: “Người đẹp, cô có nghe thấy không? Hôm nay nhờ có anh trai Ngô Bình của tôi nhân từ, sau này cô thành người thì phải ghi nhớ mặt tốt của anh ấy đấy”.
Ngô Bình nói: “Đừng nói nhảm nữa, chúng ta đi thôi”. Anh nói xong thì chạm vào một điểm trong không gian, hai người họ lại quay về hang động trước đó.
Sau khi Ngô Bình đi, mắt của bức tượng ngọc đảo nhẹ, mỗi giật giật, nói: “Ngô… Bình, tôi đã nhớ rồi”.
Lúc ra khỏi hang núi, Ngô Bình bất giác thấy lo lắng cho Lạc Thiên khi nhớ đến việc cậu bé đang giữ hai viên đá quý trên người, anh nói: “Lạc Thiên, để anh đưa em về nhà nhé”.
Lạc Thiên gãi đầu: “Đại ca, em không muốn về”.
Ngô Bình: “Em cầm đá quý trong tay, ngộ nhỡ lại bị ai đó cướp mất thì sao?”
Lạc Thiên nghĩ cũng có lý, cậu ta thở dài nói: “Vậy được rồi”.
Ngô Bình: “Về đến nhà, em có thể đưa đá quý cho người nhà nhưng không được nói là anh tặng cho em, càng không được nhắc đến việc chúng ta tìm được đá quý. Em chỉ cần nói là trên đường gặp người xấu, anh đã cứu em rồi đưa em về nhà”.
Lạc Thiên cười nói: “Anh Ngô yên tâm, em sẽ không nói gì đâu”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó dùng thuật độn đưa Lạc Thiên đến dưới chân một ngọn núi được mây bao phủ theo chỉ dẫn của cậu ta. Dưới chân núi có một cánh cổng cao một trăm mét, có vài ngôi nhà được xây dựng gần cánh cổng. Khi cả hai đến nơi, một nhóm người từ trong nhà lao ra, lần lượt chào Lạc Thiên.
“Cậu Lạc Thiên, cậu về rồi”.
Trước kia Lạc Thiên là một đứa trẻ đáng yêu, nhưng bây giờ mặt mày lạnh như băng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Đưa người đến rồi, Ngô Bình không định vào trong: “Lạc Thiên, chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.
Lạc Thiên hơi không vui, nói với giọng cầu xin: “Đại ca Ngô, anh ở lại nhà em hai ngày đi, xin anh đấy”.
Ngô Bình đang định nói gì đó thì một đôi vợ chồng bước ra từ trong cánh cổng, chính là anh trai họ và chị dâu họ của Lạc Thiên mà trước đó đã gặp được.
Người này vừa nhìn thấy Ngô Bình, lập tức nhớ đến chuyện mình bị đánh, trong lòng dâng lên cơn tức giận, hắn quát lớn: “Người đâu, mau đánh cái tên khốn này cho tôi”.