Cương Tử vâng dạ rồi ngoan ngoãn chạy đến đứng tấn. Cậu ta vừa nhìn Ngô Bình vừa hỏi: “Cậu chủ à, hơn ba mươi triệu ấy, khi nào tôi mới trả được đây?”
Hôm qua cậu ta chạy đến tỉnh lỵ, mua căn biệt thự mà Ngô Bình đã nói, giá ba mươi hai triệu. Tất nhiên, Ngô Bình là người trả tiền.
Ngô Bình đáp: “Không cần vội thế, cứ trả từ từ. À phải, trong này có mười triệu là tiền mừng cưới mà tôi cho cậu. Đến khi cậu và Tân Nguyệt lấy nhau, cứ sinh một đứa con thì tôi cho cậu mười triệu. Nếu cậu sinh ba đứa thì tôi cho cậu thêm tám triệu”.
Cương Tử ngớ người, ngạc nhiên nhìn Ngô Bình: “Sao cậu chủ muốn tôi sinh nhiều con thế?”
Hoàng Tử Cường bước đến với điếu thuốc ngậm trong miệng: “Ngốc ạ, ý cậu chủ là muốn tặng nhà miễn phí đấy”.
Cương Tử cảm động vô cùng: “Cậu chủ à, cậu giúp tôi xây dựng hình tượng giàu có như vậy, có khi nào Tân Nguyệt thấy tôi giàu nên mới ưng tôi không?”
Ngô Bình nhìn cậu ta như nhìn một kẻ ngốc, hỏi lại: “Cậu và Tân Nguyệt có quen biết nhau trước khi xem mắt chưa?”
Cương Tử lắc đầu: “Không quen ạ, hôm xem mắt là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau”.
Ngô Bình nói: “Gặp nhau lần đầu, đôi bên chưa có tình cảm gì, tất nhiên con gái người ta có quyền chọn lựa rồi. Cô ấy có quyền tìm một chàng trai có điều kiện, nhân phẩm tốt, có tiền đồ làm bạn đời”.
Hoàng Tử Cường đá cậu ta một cú rồi mắng: “Ngốc quá! Nếu không thu hút được phái nữ thì làm sao mà hẹn hò yêu đương được?”
Cương Tử gãi đầu rồi “ồ” một tiếng.
Ở trong sân, Ngô Bình đang luyện quyền, ôn dưỡng quyền ý.
Một lát sau, anh nhận được điện thoại từ Trần Tử Du.
Trong điện thoại, Trần Tử Du có vẻ rất sợ hãi. Cô ta cuống cuồng nói: “Bác sĩ Ngô à, anh đã vẽ bùa xong chưa?”
Ngô Bình nhẹ nhàng hỏi: “Chẳng phải cô không tin vào bùa sao, cô Trần?”
Trần Tử Du cười gượng: “Bác sĩ Ngô à, là tôi sai. Tối qua tôi lại trông thấy thứ đó, sau khi tỉnh lại, tôi thấy cả người cực kỳ khó chịu. Rồi có một công ty Âu Mỹ gọi đến, hy vọng tôi bán công thức cho họ. Tôi còn nghe ra ý của họ là, nếu tôi không bán cho họ thì sẽ gặp rắc rối”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ giây lát bèn bảo: “Xem ra, đúng là có kẻ muốn ám hại cô. Thế này đi, cô hãy lập tức đến huyện Minh Dương”.
Bây giờ Trần Tử Du đã cực kỳ tin tưởng Ngô Bình, vội vàng đáp: “Được, tôi sẽ đến đó ngay!”
Cúp máy xong, Ngô Bình suy nghĩ giây lát rồi gọi cho Đường Tử Di.
“Tử Di à, em đã đăng ký công ty đầu tư của chúng ta chưa?”, anh hỏi.
Đường Tử Di đang ở phòng làm việc. Cô ấy đáp: “Rồi, công ty đầu tư Bình Thần, anh thấy tên này thế nào?”
Ngô Bình nói: “Được. Nếu em rảnh thì đến huyện Minh Dương ngay nhé”, đoạn anh thuật lại chuyện của Trần Tử Du.
Đường Tử Di ngạc nhiên: “Miếng mỡ to thế này, bảo sao có kẻ ra tay với Trần Tử Du!”
Ngô Bình bảo: “Bây giờ anh phải bảo vệ Trần Tử Du, thu mua công thức pha chế thuốc của cô ta”.
Đường Tử Di ngây ra: “Anh muốn qua mặt Phương Thiếu Xung à? Làm vậy có đắc tội người ta không?”
Ngô Bình trả lời: “Họ vẫn có thể đầu tư, có điều công ty cần đầu tư biến thành công ty của chúng ta thôi”.