“Ầm!”
Một tiếng vang lớn, núi thây biển máu không còn, khí lưu trong không trung nổ mạnh tạo thành một lỗ đen.
Tay Cự Trần Sa run lên, một đòn vừa rồi trong khá dễ dàng nhưng đó là mượn dùng sức mạnh của vương binh này. Nhưng gã không ngờ, đối phương lại đỡ được một đòn đáng sợ này.
Nửa người Ngô Bình cũng phát run, cậu kinh hoảng vì một đòn này quá mạnh mẽ. Nhưng cậu cũng có sự tự tin vì cậu còn chưa dùng hết toàn lực, cũng không dùng sát chiêu.
Cự Trần Sa thu đao, nhìn chằm chằm Ngô Bình: “Nhóc con, cậu có lai lịch gì?”
Ngô Bình nghĩ ngợi, quyết định nói ra một thân phận: “Chí Tôn Kiếm Đường – Ngô Bình!”
“Hoá ra là người của Chí Tôn Kiếm Đường, thảo nào cậu mạnh vậy!”, Cự Trần Sa nói.
Ngô Bình vung trường kiếm trong tay: “Vậy không lấy dược liệu của tôi nữa sao?”
Cự Trần Sa nhíu mày, trước đó gã muốn cướp dược liệu, là vì cảm thấy Ngô Bình chẳng là ai, thuận tay thì cướp. Nhưng giờ thì khác, thực lực Ngô Bình rất mạnh, địa vị không nhỏ, gã phải suy xét hậu quả.
“Không cướp được!”, gã nói: “Tôi bỏ vụ này!”
Người này lại mặt dày nói, Ngô Bình thu kiếm: “Tôi nhớ mặt anh rồi, cậu Cự!”
Cự Trần Sa: “Vậy tốt nhất cậu nên nhớ kỹ tên tôi, tôi tên Cự Trần Sa!”
Nói xong gã dẫn đồng bọn nghênh ngang rời đi.
Mấy người Tử Hi vội chạy đến: “Cậu Ngô không sao chứ?”
Ngô Bình: “Không có gì, chúng ta đi thôi”.
Thấy đoàn người đi xa, người áo xanh thở dài: “Quả nhiên là lợi hại!”
Người áo vàng: “Thiên hạ này lại có thêm một thiên tài xuất chúng”.
Về tới con đường ánh vàng, Lãnh Thanh Huy lại tìm được một chiếc xe ngựa, mọi người ngồi lên xe.
Xe ngựa chạy trên đường lớn nửa tiếng, phía trước, bên trái hiện ra một cánh cửa ánh sáng, Lãnh Thanh Huy nói một tiếng, mọi người bay lên trời, tiến về phía cánh cửa.
Sau khi xuyên qua cánh cửa ánh sáng, mấy người đáp xuống quảng trường, sân rất rộng, cách đó không xa thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình vừa tới, cậu cũng cảm thấy nơi này khác với thế tục, đây là tiên giới sao?
Tử Hi nói: “Cậu Ngô, đây chính là Thái Hoàng giáo!”
Tinh Viêm: “Đi tới chỗ tôi trước đi, chỗ tôi lớn hơn một chút!”
Ở Thái Hoàng giáo, đệ tử chân truyền đều có nơi ở riêng, chỗ Tinh Viêm ở khá lớn hợp để đãi khách.
Tử Hi: “Được, tôi về trước, tí nữa qua bên chỗ Tinh Viêm!”
Mọi người đều tự trở về, Tinh Viêm dẫn Ngô Bình bay qua sân rộng, tới một sơn cốc. Ngô Bình thấy dưới chân là vô số kiến trúc lớn và nhỏ, xa hơn còn có thành thị, thôn trấn.
Trong lúc bay, Ngô Bình phát hiện mình thi triển độn thuật ở đây rất dễ dàng, hiệu quả tốt hơn nhiều. Vì vậy anh hỏi Tinh Viêm: “Anh Tinh, có phải pháp thuật thi triển ở tiên giới dễ hơn thế tục không?”
Tinh Viêm: “Đúng vậy, nên tu sĩ thế tục cùng cấp mạnh hơn tu sĩ ở tiên giới chúng tôi!”
Chưa nói được mấy câu, hai người đáp xuống một sân nhỏ ở lưng chừng núi, sân nhỏ có ba khu nhà, chỗ nào cũng có vườn hoa, bên trong không thiếu người hầu.
Tiến vào khu nhà thứ hao, Tinh Viêm mời Ngô Bình ngồi ở phòng khách.
Chỉ trong chốc lát sau, Thu Nam, Lãnh Thanh Huy, Tử Hi lần lượt chạy tới. Tinh Viêm đã bảo người hầu đi nhóm lửa, bảo là muốn uống vài ly.
Khi mọi người đang nói chuyện phiếm, không trung truyền tới giọng nói: “Người đâu hết rồi?”