Thanh niên gật đầu: “Có lý”.
Hắn hỏi: “Người bên trên là ai?”
Có người nói: “Đó là đệ tử của Long Hổ Sơn”.
Trương Mục Tiên nghe thế bèn nói: “Người đó chưa chắc là đệ tử Long Hổ Sơn tôi, chỉ là giả mạo thành đệ tử của phái tôi thôi”.
Nghe anh ta nói thế, thanh niên nhíu mày nói: “Không phải đệ tử của ông, ông biết thân phận của anh ta?”
Trương Mục Tiêu cười khổ: “Quả thật không biết”.
Thanh niên không còn cách nào khác, nếu biết thân phận của người đầu tiên đó thì có thể lợi dụng người nhà của hắn để ép đối phương xuống, còn nếu không biết thân phận thì không còn cách nào khác.
Hắn nói: “Nếu đã thế thì chỉ đành dựa vào may mắn thôi”.
Nói rồi hắn đáp xuống trên bậc thang, sải bước nhẹ nhàng đi lên. Mọi người nhìn thấy hắn nhanh chóng đi đến bậc thứ ba nghìn, sau đó đến bậc bốn nghìn.
Lúc đi ngang qua Hồng Lăng, hắn mỉm cười nói: “Cô gái, cô có tư cách làm người hầu của ta rồi, quay về ta sẽ dẫn cô đi”.
Hồng Lăng tức giận nhưng cô ấy không kịp nổi nóng, người này đã đi lên trên.
Phần thưởng sau đó đều bị Ngô Bình lấy hết nên thanh niên kia nghẹn một bụng lửa giận, vừa đi lên vừa phát cáu trong lòng.
Đến sau đó hắn bắt đầu đối mặt với áp lực cực lớn, mỗi bước đi đều tốn rất nhiều thời gian nhưng hắn không dừng lại vẫn đi về trước.
Lúc này Ngô Bình đã đi một vòng ở nơi thử thách, cuối cùng anh cũng phát hiện ra một thiên kiêu đầu tiên.
Vị thiên kiêu này cao khoảng hai mét, mặc một đồ da màu tím để lộ ra cơ bắp màu đồng, mái tóc dài màu đen tuyền, ánh mắt vừa thuần khiết vừa tĩnh lặng.
Người này ngồi trước một căn phòng bằng đá, bất động.
Ngô Bình xuất hiện, người này hơi nghiêng mặt lại nói: “Đã đợi rất nhiều năm rồi, cuối cùng cũng có người xuất hiện”.
Ngô Bình chắp tay lại hỏi: “Nên xưng hô thế nào?”
“Si Vưu”, ông ta nói.
Ngô Bình giật mình, ông ta chính là đại ma thần Si Vưu?
Si Vưu nói: “Trong căn phòng đá đằng sau tôi có một bảo bối, đánh bại tôi, cậu có thể lấy nó đi”.
Ngô Bình thở ra một hơi, mặc dù anh rất mạnh, còn có bùa đan trợ sức nhưng người trước mặt này cực kỳ mạnh, anh có thể đánh thắng sao?
Nhưng chỉ là suy nghĩ hiện lên trong chốc lát, anh kiên định tín niệm của mình. Năm đó Si Vưu bị Hoàng Đế đánh bại, còn mình sau này cũng sẽ trở thành cường giả giống Tam Hoàng Ngũ Đế, nếu ngay cả ông ta mà mình cũng sợ thì đừng tu luyện nữa.
Si Vưu như nhìn thấy sự thay đổi về cảm xúc của Ngô Bình, ông ta cười nói: “Cậu khá đấy, có can đảm”.
Ông ta chậm rãi đứng dậy, cao lớn uy lực, khí thế ngút trời.
Ngô Bình sờ mặt khôi phục gương mặt thật của mình, đồng thời cơ thể anh cũng đang thay đổi, trở nên cao hơn.
Sau khi anh tu luyện thành Nhân Vương, chiều cao của anh đã hơn hai mét, chỉ là cơ thể cao hơn hai mét quá bất tiện, lại quá gây chú ý nên anh vẫn luôn kiềm chế trạng thái này.
Không lâu sau anh đã biến thành một người đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, uy mãnh hơn Si Vưu, đây chính là hình dạng của Nhân Vương.
Hai chân anh như cắm xuống mặt đất, sức mạnh đại địa vô tận liên tục tụ vào cơ thể, anh chắp tay với Si Vưu: “Tiền bối, đắc tội rồi”.
Đầu tiên anh đánh vào Si Vưu một dấu tay lớn hư không, Si Vưu vừa vươn tay ra bắt lấy, không gian đã bị ông ta nghiền nát, sau đó dấu tay lớn hư không cũng bị ông ta đập nát.