Amado cười đáp: “Cậu chủ suy nghĩ thật chu toàn. Tốt quá rồi!”
Ngô Bình khổ tu cả buổi sáng. Anh đã tu luyện thành thức thứ hai của ba thức trấn yêu. Thức thứ hai là thức Thiên Phật Trấn Yêu.
Với thức này, Ngô Bình phải cảm ứng cõi Phật trong u tối, thu thập khí tức Thiên Phật, ngưng tụ nó thành hư ảnh Phật Thích Ca, mượn nó trấn áp yêu ma.
Luyện thành thức Thiên Phật Trấn Yêu, anh và Lang Vương Amado đi đến Monterrey - thành phố lớn thứ ba của Mexico.
Monterrey là địa bàn của Carlos, dân số khoảng hơn năm triệu, sầm uất hơn cả Juárez.
Lúc nhóm người Ngô Bình đến thành phố này là khoảng bảy giờ rưỡi tối, cách nhà máy bỏ hoang - địa điểm gặp nhau của họ, khoảng mười mấy dặm.
Amado bảo đoàn xe dừng lại, đoạn bảo: “Cậu chủ, tôi sẽ cử người đi thăm dò đường trước”.
Ngô Bình bảo: “Không cần, đến thẳng đó”.
Amado nhớ đến năng lực khủng khiếp của Ngô Bình, bèn gật đầu, bảo đoàn xe đi tiếp.
Đoàn xe tiến vào bãi đất trống trong nhà máy, hàng trăm người lần lượt xuống xe. Đã có vài trăm người đứng trong nhà máy, đó là thuộc hạ của “Quốc Vương” Carlos.
Carlos ngồi trong một chiếc xe sang trọng, thấy Amado đã đến nhưng vẫn không xuống xe, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Trông Carlos đã hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt. Ngón tay mảnh mai, thích chơi đàn dương cầm, đánh gôn, cưỡi ngựa. Bản thân Carlos không phải kẻ mạnh, nhưng bên cạnh có vô số cao thủ, không ai có thể đến gần.
Carlos thì thầm: “Lôi Thần phù hộ!”, rồi bước xuống xe.
Amado ngồi trên mui xe của mình. Thuộc hạ châm xì gà cho hắn. Vừa hút, hắn vừa cười nói: “Carlos, vẫn chưa chết sao?”
Carlos đứng ở cạnh xe, vừa nhìn Amado cường tráng vừa nói: “Amado, tôi nghe nói cậu đã quy thuận thế lực ngoại tộc à? Cậu làm mất mặt đàn ông Mỹ La-tinh quá”.
Amado cười khẩy: “Carlos à, chẳng phải anh cũng làm cháu của Lôi Thần sao? Chim khôn chọn cành mà đậu, anh từng nghe câu này chưa?”
Carlos nói: “Amado, trước giờ tôi không động đến cậu vì muốn cậu về dưới trướng của tôi vào một ngày nào đó. Nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi. Thế nên hôm nay cậu sẽ chết ngay tại đây”.
Amado không hề lấy làm kinh ngạc: “Vậy sao? Carlos, e là anh nghĩ sai rồi. Có cậu chủ của tôi ở đây, trước mặt cậu chủ, anh chỉ là hạng giun dế. Cậu chủ của tôi có thể một cước giẫm chết anh”.
Hắn không khoác lác. Là một kẻ mạnh, hắn tường tận nhất về thực lực của Ngô Bình!
Carlos cười khẩy, đoạn phất tay: “Ra tay đi, Austin!”
Một người đàn ông tóc vàng bước ra, khí tức còn khủng khiếp hơn Amado sau khi biến hình. Ngô Bình phán đoán sơ bộ, người này có thực lực ngang ngửa cao thủ Anh Biến của cảnh giới tám Địa Tiên.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đến đây”.
Một ánh sáng lửa bay ra nhanh như chớp, chính là trùng lửa độc. Người đàn ông tóc vàng kia định tránh, nhưng cơ thể vừa cử động thì con trùng đã rơi xuống mái tóc.
“Ầm!”
Một ngọn lửa đen bùng cháy xung quanh người nọ, tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên. Chưa đầy hai giây, cả người đã biến thành tro bụi!