Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai tạo ra quy luật?”
Ông lão: “Vô Sanh lão tổ - chủ nhân của rừng Vô Sinh”.
Ngô Bình cảm thấy rất lạ: “Tại sao Vô Sinh lão tổ phải đặt ra quy tắc này? Các người tàn sát lẫn nhau có lợi gì với ông ta?”
Ông lão: “Quy tắc của Vô Sinh lão tổ trước giờ đã thế, còn tại sao thì bọn tôi cũng không biết”.
Ngô Bình: “Khu vực này có bao nhiêu người? Rồi còn bao nhiêu người sống sót?”
Ông lão: “Theo tôi được biết, có lẽ không ít hơn một trăm năm mươi người, bình thường, khi số người giảm xuống còn khoảng mười lăm, Vô Sinh lão tổ mới tuyên bố dừng cuộc thảm sát”.
Ngô Bình lắc đầu, anh thấy chuyện này quá mức kỳ lạ nên hỏi: “Có được rút lui giữa chừng không?”
Ông lão: “Không được rút lui, xung quanh được bày bố sát trận, người vào thì không sao nhưng nếu ai muốn ra ngoài trước khi cuộc thảm sát kết thúc thì sẽ bị cấm chế giết chết”.
Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, nói thế là anh cũng bị vây khốn ở cái nơi quỷ quái này.
“Nếu tôi không giết ai cũng không tham gia vào cuộc thảm sát thì sao?”, ông lão quái lạ nhìn anh: “Cậu không giết người khác, người khác cũng sẽ giết cậu, không tránh được”.
Ngô Bình: “Nói thế tôi bắt buộc phải tham gia”.
Ông lão: “Đạo hữu, cậu tha cho tôi đi, tôi ra tay với cậu cũng là vì quy tàn sát ở nơi này”.
Ngô Bình cười nhạo: “Vậy bây giờ có phải tôi giết ông rồi không?”
Ông lão khổ sở: “Ông già tôi vẫn chưa muốn chết, chỉ cần đạo hữu nguôi giận, tôi có thể đưa tất cả tài sản cho cậu”.
Ngô Bình rất có hứng thú với “tài sản” mà ông ta nói: “Ông có những gì, cho tôi xem thử”.
Ông lão lấy một túi đựng đồ vật ra, đưa cho Ngô Bình, khi mở ra xem thì anh thấy trong túi không gian này chứa không ít tiền báu và tiên thạch, tổng giá trị chắc không ít hơn hai trăm triệu.
Thật ra tu vi của ông lão không thấp, đã là Bán Bộ Hư Tiên nên khá giàu có.
Ngô Bình nhận lấy đồ rồi hỏi: “Ông tên là gì, đến từ tông môn nào?”
Ông lão nói: “Tôi là Đinh Thiên Thu, là tu sĩ của nước Ô Long, phía bắc rừng rậm Vô Sinh”.
Ngô Bình: “Những người như các ông đều là tu sĩ ở phía bắc rừng rậm Vô Sinh sao?”
Đinh Thiên Thu gật đầu: “Đúng thế, phía bắc có rất nhiều nước”.
Ngô Bình: “Được, tôi có thể tha cho ông một mạng nhưng tài sản của ông thì tôi tịch thu rồi”.
Đinh Thiên Thu mừng rỡ: “Cảm ơn đạo hữu”.
Ông ta đang định rời đi thì người trung niên trong hai người đánh nhau trước đó đi đến, tay ông ta cầm một cái đầu người.
Mắt người trung niên đầy vẻ sát khí: “Hai người là tự sát hay đợi tôi ra tay?”
Đinh Thiên Thu biến sắc, run giọng nói: “Thôi xong, người này là Huyết Thủ Lãnh Phi”.
Ngô Bình cũng nhìn ra Huyết Thủ Lãnh Phi này là một Hư Tiên, thực lực rất mạnh, Đinh Thiên Thu còn chẳng có can đảm ra tay với kẻ này nữa kìa.
“Đi đi, nếu không người chết là ông đấy”.
Lãnh Phi cười: “Này, ai cho một tên Địa Tiên nhỏ bé như cậu can đảm dám khiêu chiến với Thiên Tiên?”
Ngô Bình thở dài nói: “Tôi muốn giết ông thì ông cũng chẳng thể đỡ được một chiêu của tôi đâu”.
Lãnh Phi lạnh lùng nói: “Vậy à? Vậy tôi giết cậu trước”.
Ông ta bỗng giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện rất nhiều sợi tơ màu trắng sắp phóng đến đâm vào da thịt Ngô Bình.
Cảnh tượng này khiến Ngô Bình cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng người này rất kiêu ngạo nhưng khi ra tay đánh người thì đều là sát chiêu. Những đường màu trắng này là một chiêu khống chế tâm trí người khác.
“Ầm!”