Ngũ quan đều biến dạng, Thường Thiên Sách điên cuồng nôn ra máu tươi, hét lên: “Anh…”
“Bẹp!”
Ngô Bình lại giẫm tiếp, Thường Thiên Sách còn chẳng nói được hết câu.
Anh đá vài cú, Thường Thiên Sách cảm thấy đầu mình sắp vỡ nát rồi, cuống cuồng cầu xin: “Xin Thiên Thánh tha mạng!”
Lục Thiên Tường cũng vội vàng ra mặt nài xin: “Thiên Thánh, Thường Thiên Sách vẫn luôn trấn thủ ác quỷ, xin hãy tha mạng!”
Lúc này Ngô Bình mới ngừng tay, đoạn hỏi: “Bây giờ anh đã biết thực lực của tôi rồi chứ?”
Thường Thiên Sách sắp khóc rồi, cuống cuồng đáp: “Biết rồi ạ. Thực lực của anh hoàn toàn không nằm ở phương diện Thiên Thánh!”
Anh ta nói không sai, nếu chỉ đơn thuần xét về thực lực của Thiên Thánh thì không đáng nói. Điểm đáng sợ của Ngô Bình chính là anh đã lĩnh ngộ được Đại Đạo chí tôn của mình, còn hấp thụ sức mạnh của vũ trụ chính, những thứ này đã giúp lực của Ngô Bình còn khủng khiếp hơn kẻ mạnh kỷ nguyên bình thường.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Niệm tình anh có công trấn quỷ, hôm nay tha cho anh một lần”.
Thường Thiên Sách vội vàng bò dậy, chắp tay với anh, ôm mặt rồi chạy ra ngoài.
Đi được mấy bước, anh ta đột nhiên quay lại, vết thương trên mặt đã hồi phục, chỉ còn rớm máu.
Anh ta cúi người thật sâu trước Ngô Bình: “Thiên Thánh, ban nãy đã mạo phạm anh, xin thứ lỗi”.
Ngô Bình hỏi: “Anh còn muốn nói gì?”
Thường Thiên Sách đáp: “Nơi mà nhà họ Thường chúng tôi trấn áp hiện đang bị hoá thân của một ác quỷ điên cuồng tấn công, tôi đến đây thật ra để xin viện binh”.
Lục Thiên Tường cả kinh: “Sao không nói sớm, đi mau thôi!”
Ngô Bình cũng không nhiều lời, cả ba cùng đến địa bàn trấn thủ của nhà họ Thường. Những cô gái trong buổi tiệc cũng đi theo, bọn họ muốn nhìn thấy năng lực của Ngô Bình.
Tuy thực lực của Ngô Bình rất mạnh, có thể dễ dàng đánh bại Thường Thiên Sách, nhưng bọn họ vẫn muốn xem thử Ngô Bình sẽ đối phó ác quỷ như thế nào. Dù sao thì đây cũng là nguyên nhân chính mà nhà họ Lục lôi kéo anh.
Những cô gái này đã sống ở Ỷ Thiên Cảnh từ thuở lọt lòng. Họ đều có ý thức sứ mệnh từ trong xương tuỷ, ấy là trấn áp ác quỷ. Người đàn ông có thể đối phó ác quỷ chính là anh hùng, là người cừ khôi nhất trong mắt họ.
Đến địa bàn của nhà họ Thường, quy mô ngang ngửa với Ỷ Thiên Cảnh của nhà họ Lục, thậm chí trận pháp của hai bên cũng rất giống nhau.
Đến trước hang động ngầm đã phong ấn kẽ nứt, Ngô Bình nhìn thấy tấm kim loại che phủ không ngừng phát ra các loại ánh sáng, bề mặt đã xuất hiện vết nứt nhỏ.
Lúc này có cả trăm cao thủ đang lơ lửng giữa không trung, không ngừng sử dụng pháp quyết, dốc toàn lực để trấn áp thứ đáng sợ bên dưới tấm kim loại.
“Thiên Sách, mau ra tay đi, phía chúng ta sắp chịu không nổi nữa rồi!”, một người đàn ông hô to.
Thường Thiên Sách vội nói: “Bố, con đã mời đến một vị cao thủ, nhờ anh ấy giúp chúng ta”.
Ngô Bình liếc nhìn tấm sắt kim loại một cái, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đó. Anh giẫm một cái, một luồng sức mạnh cực lớn liền trấn áp, hoá thân ác quỷ bên dưới lập tức giận dữ gầm thét.
Những người đang bay ở không trung cũng có huyết mạch nửa người nửa thần như Thường Thiên Sách. Nhìn thấy Ngô Bình như vậy, có người hỏi: “Cậu ta muốn làm gì thế?”