Anh dứt lời thì đập tay xuống, quả cầu thủy tinh vỡ nát, một luồng ánh sáng vút lên trời cao với khí tức đáng sợ làm rung chuyển cả càn khôn.
“Rắc rắc”.
Hỏa Hoàng Nhi cắn một miếng cành Thanh Liên, ánh sáng của Thanh Liên lập tức yếu đi.
“Rắc rắc rắc”.
Hỏa Hoàng Nhi cắn thêm vài miếng nữa thì ăn hết cành Thanh Liên, hai mắt cô bé sáng lên, cô bé nói: “Ngon, ngon quá đi mất. Bố ơi, còn nữa không?”
Ngô Bình trừng mắt: “Để dành mà ăn, con ăn kiểu đó thì bố phá sản mất”.
Bốn Thiên Tiên đó vô cùng kinh ngạc, Thanh Liên Hỗn Mang? Đấy chẳng phải là báu vật Hỗn Độn trong truyền thuyết sao? Cứ thế đưa cho cô bé ăn à?
Lúc này Ngô Bình mới hỏi: “Các người là ai?”
Một Thiên Tiên liền nói: “Ông chủ, chúng tôi là người hầu của cô chủ”.
Ngô Bình chỉ vào Hỏa Hoàng Nhi: “Ngươi nói Hỏa Hoàng Nhi sao?”
Vị Thiên Tiên đó nhìn Hỏa Hoàng Nhi, Hỏa Hoàng Nhi không quan tâm đến anh ta, anh ta vội nói: “Đúng vậy, chúng tôi cảm thấy cô chủ tiền đồ rộng mở, nên tình nguyện làm người hầu của cô ấy”.
Ngô Bình: “Ừ, các người cũng biết nhìn lắm, đúng là sau này Hỏa Hoàng Nhi sẽ rất lợi hại”.
Sau đó, anh nói với Hỏa Hoàng Nhi: “Hoàng, cùng bố đến chợ Thiên dạo chơi không?”
Hỏa Hoàng Nhi sáng mắt: “Được ạ, con muốn cùng bố đi mua đồ ăn ngon”.
Cô bé cũng biết về chợ Thiên, là Tử Phi nói cho biết.
Tiểu Hoàng Long liền nói: “Anh Bình, tôi cũng đi”.
Ngô Bình: “Cậu ở nhà đợi đi”.
Ngô Bình bỏ lại Tiểu Hoàng Long với khuôn mặt bí xị, dắt theo Hỏa Hoàng Nhi đến chợ Thiên. Anh từng đến chợ Thiên một lần, chớp mắt họ đã đến khu vực bán thức ăn.
Ở chợ Thiên, Ngô Bình đang chọn thức ăn thì Hỏa Hoàng Nhi bỗng nói: “Bố ơi, con cảm thấy bên kia có thức ăn ngon”.
Thế là Ngô Bình đi theo hướng chỉ của Hỏa Hoàng Nhi một đoạn thì đến một chợ cá, ở đó có bán đủ các loại cá, giá cả rất đắt.
Ngô Bình mỉm cười: “Hoàng Nhi, con muốn ăn cá sao?”
Hỏa Hoàng Nhi gật đầu, chỉ vào một đống cá: “Bố ơi, mua đống cá đó đi”.
Ngô Bình hỏi ông chủ thì biết đống cá đó cũng chỉ có giá mấy chục tiền bùa nên đã mua ngay lập tức.
Sau khi rời khỏi chợ cá, Hỏa Hoàng Nhi bỗng nói: “Bố ơi, mau đổ cá ra đi”.
Thế là Ngô Bình đổ cá ra sàn, Hỏa Hoàng Nhi bốc ra một con cá nhỏ dài bằng bốn ngón tay, màu vàng nhạt, nằm kẹt trong đống cá, không có gì nổi bật.
Ngô Bình liếc nhìn, cảm thấy con cá đó không có gì đặc biệt nên hỏi: “Hoàng Nhi, con mua nhiều cá như vậy là vì nó sao?”
Hỏa Hoàng Nhi mỉm cười, nói: “Bố, kiếp trước con cá này là một nhân vật lớn rất lợi hại, ông ta bị người ta hại chết, dấu ấn sinh mệnh bị vỡ nát thành vô số mảnh, trong đó mảnh quan trọng nhất đã biến thành con cá này”.